Chương 42: Điều ước

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 42: Điều ước

"Con lại còn hoài nghi sư phụ nữa à? Đừng quên ai đã dạy dỗ cho con đấy!" Quy lão bất mãn nói.

"Rồi rồi, sư phụ lợi hại." Yamcha cười làm lành.

"Ông có vẻ giỏi nhỉ!" Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, mọi người quay đầu lại mới thấy thì ra người đó là Launch, mà lại... Launch tóc vàng!!!!

Mọi người vuốt cái mồ hôi lạnh. GoMinh cười nói: "Xem trận đấu thôi."

Hai đối thủ Goku và người đeo mặt nạ mèo bắt đầu đánh nhau. Có vẻ như hai người đã khá quen với chiêu số của nhau. Có điều Goku chính là khá mạnh. Đánh lâu, người đeo mặt nạ mèo cũng đuối sức. Lại bắn một cái Kamehameha về phía Goku nhưng lại bị cậu nhóc dễ dàng tránh được. Goku phi thân lên trời, từ trên trời tung đòn Kamehameha, lập tức khiến ông lão bay ra ngoài.

"Ta chịu thua!" Ông lão ngồi dậy, cười nói: "Con đã mạnh lên nhiều lắm Goku à."

"Ơ, ông là ai?" Goku kinh ngạc hỏi.

"Vẫn chưa nhận ra sao?" Ông lão lấy mặt nạ xuống: "Ta là ông nội con, Son Gohan. Rất vui được gặp lại con, Goku, và cả con nữa, GoMinh."

Lần này đến phiên hai đứa trẻ mừng rỡ như điên, cùng nhau lao vào ôm lấy ông lão.

"Hơ hơ... Ông của bọn họ? Không phải đã chết mấy năm trước rồi sao?" Bulma ngơ ngác nói.

"Sẽ không phải là quỷ a? Vừa nãy chúng ta cũng gặp quỷ à...." Krillin cũng sợ hãi kêu lên.

"Không phải quỷ đâu." Quy lão sau một hồi kinh ngạc cũng bình tĩnh lại: "Nhưng nó đã chết rồi, thấy vòng sáng trên đầu nó chứ?"

"Nhưng... nhưng tại sao lại thế?" Bulma sợ hãi nói.

"Ta có thể đi lại giữa âm dương thế giới." Nhà tiên tri nói: "Ta đã thuê các võ sư đã chết để chiến đấu với giá cao ở đây."

"Ông, ông về sống với chúng con được chứ?" Goku không chịu buông tha.

"Không không, ông chỉ có thể ở lại dương thế một ngày thôi." Son Gohan nói, sau đó quay sang Quy lão nói: "Cám ơn sư phụ, chắc là sư phụ đã dạy cho hai đứa nhóc này?"

"Ta chỉ dạy cho Goku mà thôi, còn GoMinh, ta cũng không biết nó luyện thế nào mà mạnh như thế." Quy lão cười nói.

"Ha ha, GoMinh từ nhỏ đã có rất nhiều ý nghĩ khác." Son Gohan cũng hiểu, gật gù.

"Vậy hôm nay chỉ là tình cờ thôi à?" Bulma tò mò hỏi.

"Làm gì có chuyện đó, chị ta là Nhà tiên tri mà, chắc chị ấy đã biết trước chuyện hôm nay." Quy lão thản nhiên nói.

"Hê hê hê, dĩ nhiên." Bà lão gật gù: "Gohan nhờ ta nói cho lão biết nếu có hai thằng bé có đuôi ở đây. Nhưng ta cũng không biết đó là cháu trai của lão."

"Những năm này cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ cho Goku." Son Gohan quỳ xuống trước mặt Quy lão, nói: "Con có thể về thế giới bên kia thanh thản được rồi."

Lúc này GoMinh nói: "Ông, giới thiệu một chút, đây là bạn gái của con." GoMinh nói, cười hì hì chỉ về phía Bulma.

"Hừ, ai là bạn gái của cậu?" Bulma đỏ mặt lên, không cam lòng nói.

"Thật là một cô gái xinh, nhưng mà..." Son Gohan cho GoMinh một cái bạo lật: "Còn tí tuổi đã có bạn gái hả? Sao không lo rèn luyện đi?"

"Hê hê, còn không phải muốn có cháu dâu cho ông bế sớm mà..." GoMinh cười hắc hắc nói.

"Ta đã chết, còn bế làm sao?" Son Gohan tức giận nói.

"Ông ơi, cho ông xem cái này này.." Lúc này Goku đột nhiên xen vào, giơ viên ngọc bốn sao cho Son Gohan xem, mừng rơn nói: "Cháu vẫn còn giữ nó nè."

"Ồ, cái này là ta nhặt được từ hồi nào đây mà..." Ông lão cười nói: "Con thế mà còn giữ nó à?"

GoMinh cười nói: "Ông, để con kể cho ông một bí mật nhé."

"Bí mật gì?" Ông lão tò mò hỏi.

GoMinh kể cho ông nghe về bảy viên ngọc rồng và điều ước gì cũng thực hiện được.

Goku vui mừng nói: "Vậy chúng ta có thể hồi sinh ông rồi!!"

"Đúng đấy, anh thử gọi rồng thần xem." GoMinh suy nghĩ rồi nói, mặc dù hắn biết ngọc rồng là không hồi sinh cho người đã chết một cách tự nhiên được, nhưng cứ thử xem sao.

"Bà, mau nói cho con biết vị trí của ngọc rồng đi." Goku vui mừng nói với Nhà tiên tri BaBa.

"Được rồi, để ta xem." Bà lão nói, sau đó hai tay đặt trên viên ngọc, chỉ thấy viên ngọc chợt hiện lên hình của một chiếc xe ô tô.

"Có vẻ như nó đang trong một chiếc xe ô tô." Bà lão chỉ về một phương hướng: "Tầm 300km về hướng này, nó đang đi xa đấy."

"Thế thì gần quá!" Goku vui sướng nói, sau đó cưỡi lên Kintoun đuổi theo.

Tầm một tiếng sau, mọi người thấy Goku đã trở lại, lúc này trên áo cậu bé có rất nhiều lỗ thủng, xem ra là vừa trải qua một trận chiến.

"Có chuyện gì vậy, Goku?" Son Gohan nhíu mày hỏi.

"Là có mấy tên người xấu đó mà." Goku cười nói: "Bất quá không quan trọng! Quan trọng là con đã lấy được ngọc rồng!"

"Ài, thực ra ta cũng không muốn rời đi địa ngục. Ở đó có mấy cô gái xinh lắm." Son Gohan cười nói.

"Không được, người phải trở lại sống với chúng con." Goku không chịu buông tha.

"Thế thì gọi rồng thần đi anh Goku." GoMinh cười nói, sau đó lấy ra viên con nhộng, trong đó liền đặt sáu viên ngọc rồng khác.

"Mau hiện lên nào, Shen Long!" Goku vui sướng hô.

Oành một tiếng, bảy viên ngọc sáng lên, ánh sáng hội tụ lại, bắn lên trời, hóa thành một con rồng khổng lồ. Bầu trời thì tối sầm lại.

"Kẻ kia, ngươi có ước muốn gì nào?" Shen Long mở miệng liền nói tiếng người: "Đừng quên, ta chỉ thực hiện được một điều ước mà thôi."

"Hỡi Shen Long, xin hãy hồi sinh ông của tôi." Nói, Goku chỉ về phía ông lão Son Gohan.

Thời gian dừng lại một chút, sau đó Shen Long mở miệng nói: "Không thể! Ông của ngươi đã chết một cách tự nhiên, ta không thể hồi sinh được."

"Vậy sao..." Goku thất vọng cúi đầu.

"Không sao mà." Ông lão Son Gohan vỗ vai Goku, cười nói: "Cuộc sống ở địa ngục của ta rất tốt, không cần phải đi đâu đâu."

Nói xong, hướng về phía mọi người nói: "Chúng ta nên tạm biệt rồi."

Lúc này GoMinh lại nói: "Ông, ông không muốn biết điều ước của tụi con sao?"

"Ồ, tụi con muốn ước gì?" Son Gohan nghi hoặc.

GoMinh liền hô với Shen Long: "Shen Long, xin hãy để cuộc sống của ông Son Gohan của tôi dưới địa ngục trở nên giàu có, xung quanh có thật nhiều cô gái xinh đẹp!!!"

"Hả?" Mọi người trợn tròn mắt.

"Điều ước đã thực hiện." Shen Long nhấp nháy mắt rồi nói, biến thành một bảy viên đá. GoMinh vội vàng nhảy lên, bắt lại được ba viên, trong đó có một viên là viên bốn sao.

"Con thật là..." Son Gohan vừa tức vừa buồn cười: "Sao có thể phí phạm lời ước như thế?"

GoMinh cười nói: "Không sao cả, năm sau con lại tìm."

"Không phải con định ước muốn biết ai là người mạnh nhất vũ trụ sao?" Quy lão tò mò hỏi.

"Con vốn định ước thế, nhưng nghĩ đến ông, liền đổi cái này." GoMinh gãi đầu cười nói: "Bất quá năm sau con lại đi tìm, lần này chắc cũng không còn nguy hiểm gì nữa. Dù sao đã có nhà tiên tri BaBa rồi mà."

"Đừng tưởng bở. Năm sau ta sẽ tăng độ khó lên." Nhà tiên tri BaBa tức giận nói.

"Không cần, khi nào cháu tìm bà thì sẽ đưa mười triệu Zenni." GoMinh cười híp mắt nói.

"Mười triệu Zenni? Cậu kiếm từ đâu ra tiền thế?" Yamcha, Krillin kinh ngạc kêu lên.

"Ha ha, bí mật." GoMinh cười dài nói.

"Nói cho tớ đi mà." Bulma sát lại gần, cười híp mắt.

"Về nhà rồi nói cho." GoMinh thản nhiên nói.

"Nhớ đấy nhé." Lòng hiếu kỳ của Bulma lại nổi lên.

"Được rồi, tạm biệt mọi người nhé." Ông lão Son Gohan cười nói.

"Tạm biệt ông ạ." Goku cùng GoMinh kêu lên: "Chúng cháu nhất định sẽ càng ngày càng mạnh ạ!!!!"

Bụp một tiếng, Son Gohan biến mất. Goku vẫn còn thẫn thờ một lúc, GoMinh liền vỗ vai hắn nói: "Vui lên đi anh Goku, cứ thế này mãi thì làm sao thắng được giải đấu Tenkaichi Budokai tiếp theo?"

"Đúng đấy! Lần sau Goku nhất định phải chiến thắng GoMinh và đoạt giải nhé!" Bulma cười xen vào.

"Hừ có ai như cậu không? Không ủng hộ chồng chút nào cả." GoMinh tức giận nói, gõ đầu Bulma một chút.

"Ai da, thì cậu đã vô địch rồi, nhường người ta đi." Bulma xoa đầu hô.

"Không cần nhường, lần sau anh nhất định sẽ thắng em đấy, GoMinh!!!" Goku không chịu thua nói.

"Được rồi, vậy anh phải cố gắng lên." GoMinh cười nói: "Viên ngọc của ông em sẽ cầm, vì cần ước một lần nữa. Khi nào có kết quả em sẽ thông báo cho anh ở lần gặp mặt tiếp theo."

"Được rồi, vậy anh đi đây." Goku cười nói, sau đó hô: "Kintoun!!!!!!!"

"Không được dùng mây!" Lúc này Quy lão đi ra, nghiêm nghị nói: "Con phải dựa vào đôi chân của mình, gặp núi thì leo, gặp hồ thì bơi, hiểu chưa?"

"C... cái gì..." Goku sợ hãi kêu lên.

"À đây nữa." GoMinh cười, sau đó đem một viên con nhộng đưa cho Goku: "Trong này là bộ sưu tập các loại phụ trọng của em, chúc anh... may mắn. À, nhớ là ba năm sau liền có đại hội Tenkaichi Budokai nhé, không phải năm năm đâu!"

"Thằng nhóc thật là ác, vì huấn luyện anh nó mà không tiếc cả bộ phụ trọng." Quy lão thầm nghĩ và đây cũng là tiếng lòng của mọi người.

"Được rồi, chào mọi người." Goku mặc lên một bộ phụ trọng, quơ tay, sau đó cứ thế... chạy ra ngoài.

"Chúng ta cũng về thôi." GoMinh cười nói, sau đó lấy ra một chiếc máy bay.

"Không được, phái Kame chúng ta chính là phải chạy bộ về nhà." Quy lão nói.

"Ha ha, vậy chào sư tổ nhé, con và Bulma sẽ về nhà trước." GoMinh cười gật đầu, quay sang Bulma: "Cậu định đi máy bay của tớ hay vẫn sử dụng kiện chiến giáp kia?"

"Đi máy bay của cậu đi, kiện chiến giáp kia hết năng lượng rồi." Bulma đáp lại.

Thế là GoMinh cùng Bulma leo lên máy bay, quơ tay với mọi người: "Tạm biệt!!!!!"

Máy bay nhanh chóng biến mất trên không trung.

Lúc này Yamcha run run nói: "Sư phụ, thực sự là phải chạy bộ sao?"

Quy lão nghiêm nghị nói: "Chứ còn sao nữa."

"Nhưng vì sao GoMinh được đi máy bay kìa?" Krillin run rẩy hỏi.

"Không nên học tập GoMinh, học tập Goku kìa!!! Chỉ có những người chăm chỉ mới có thể thành công." Quy lão chính khí lẫm nhiên nói.

"Nhưng là GoMinh đánh bại Goku a." Puerh nhỏ giọng nói.

"Con biết cái gì? Không thấy GoMinh thừa nhận Goku mạnh hơn sao?" Quy lão nghiêm mặt nói, trong lòng lại vui như nở hoa.

"Ai có thấy đâu?" Lúc này Launch xen vào.

....

"Ừ nhỉ, chẳng ai thấy cả." Mọi người cùng nhau sửng sốt.

"Nhưng rõ ràng GoMinh thừa nhận mà." Sắc mặt Quy lão âm trầm.

"Nhỡ lúc đó GoMinh mang phụ trọng đánh với Goku thì sao?" Krillin nói ra nghi ngờ của mình.

Lại im lặng.

"Ta mặc kệ, dù sao Goku là đệ tử của ta, mọi người phải học tập nó!!!" Quy lão ngang ngược nói, lại quay sang Nhà tiên tri BaBa: "Tạm biệt chị, khi khác gặp lại."

"Ừ, đi đi." Nhà tiên tri gật gù.

Sau đó là bắt đầu cuộc hành trình dài đến một tuần lễ trở lại ngôi nhà của Quy lão.