Chương 36: Leo lên tháp Korin

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 36: Leo lên tháp Korin

GoMinh vẻ mặt thẫn thờ quay trở lại, lúc này đột nhiên nghe được tiếng kêu vui sướng của Bulma: "GoMinh! GoMinh! Goku chưa chết!!!"

"Thật?!" Vẻ mặt GoMinh vui sướng, vội vã lao về phía Goku, lúc này đã thấy cậu bé mơ hồ mở ra hai mắt.

Goku vì so với trong nguyên tác mạnh hơn nhiều, cho nên hiện tại sớm tỉnh dậy hơn là trong nguyên tác.

"Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi!" GoMinh mừng rơn nói, chợt lại chú ý tới viên Ngọc rồng rơi ra khỏi lỗ áo rách của Goku: "Thì ra là vậy! Goku, xem ra ông nội đã cứu anh, cũng gián tiếp cứu em."

Goku cũng kinh ngạc khi nhìn thấy viên Ngọc rồng.

"Đúng vậy, ông nội đã cứu chúng ta." Goku nói, lấy ra một cái gói, gói cẩn thận viên Ngọc vào, sau đó cất vào bên hông.

"Vừa trải qua sinh tử, tớ nghĩ chúng ta nên làm bữa tiệc thật lớn." Lúc này GoMinh đề nghị, hắn cần làm cho cái tâm ôn hoà lại.

Đoàn người nhanh chóng bắc bếp, lần này là ở trong núi rừng cho nên được Thổ dân chiêu đãi đặc sản.

Trong bữa ăn, Goku cười nói: "GoMinh, ngày mai chúng ta khiêu chiến tháp Korin đi. Anh muốn nhìn thấy đỉnh tháp ở đâu, và uống Siêu thánh thủy nữa."

Goku lần này là đã gặp kẻ mạnh như Taopaipai cho nên rất khát khao sức mạnh.

"Được thôi, em đang có ý đó." GoMinh cười dài nói. Hắn chẳng trông mong gì vào Siêu thánh thủy, nhưng lại rất mong được Thần mèo Korin chỉ điểm.

"Hai đứa định leo lên tháp Korin à? Có cần chú giúp một tay không?" Thổ dân hỏi.

"Chú định giúp kiểu gì ạ?" Goku tò mò hỏi.

"Ta sẽ ném hai đứa lên một đoạn." Thổ dân nói.

"Vậy coi như xong. Bọn cháu muốn tự mình chinh phục tháp Korin kìa." GoMinh ngẫm lại rồi nói.

"Đúng đấy." Goku gật đầu liên tục.

"Được rồi, tuỳ hai cháu." Thổ dân cũng không sao cả gật gù.

"Phải rồi, những tên bị bắt kia nên làm thế nào bây giờ?" Đột nhiên Bulma hỏi.

"Mấy tên kia à?...." GoMinh trầm ngâm rồi nói: "Giao cho cảnh sát được không?"

"Nhưng không có chứng cứ phạm tội mà..." Bulma nhíu mày nói.

"Vậy chúng ta liền tự chế tạo riêng một cái nhà tù rồi giam giữ bọn chúng." GoMinh rất có sáng kiến.

"Dở à? Ai hơi đâu rảnh rỗi không có việc gì xây nhà tù làm chi? Chúng ta không có thừa tiền để làm việc đó." Bulma ngẫm lại rồi nói: "Hơn nữa tuỳ tiện xây dựng nhà tù là phạm pháp."

"Vậy à..." GoMinh nói, bỗng xoay tròn tròng mắt: "Vậy cậu có thể chế tạo ra mấy viên như viên Pii Pii đó? Nhưng phải cao cấp hơn, dùng để khống chế bọn chúng?"

"Ừ nhỉ!" Bulma nghĩ ngợi rồi nói: "Để tớ về suy nghĩ xem đã, lần này nhất định phải làm được viên còn mạnh hơn viên Pii Pii."

GoMinh gật gù, trong lòng lại cảm thấy tội nghiệp cho mấy tên kia.

Ăn xong bữa tiệc, mọi người có một giấc ngủ cực kỳ ngon.

Sáng hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, GoMinh cùng Goku lại đã thức dậy.

Hai người nhìn nhau cười. GoMinh nói: "Anh Goku, lâu rồi chúng ta không đối luyện, có muốn thử một chút?"

"Được thôi." Goku đồng ý.

Hai bọn họ đối luyện cũng không phải đánh nhau mà là trước hết va cẳng tay, sau đó luyện phản xạ thần kinh bằng cách một người đấm, một người đỡ. Tiếp đó lại là hai người nắm hai tay với nhau, ra sức đẩy về phía đối phương. Lại cùng nhau đứng trung bình tấn rồi ra sức đẩy. Sau đó lại là một người đẩy, một người đứng trung bình tấn đón đỡ.

Cuối cùng là luyện đá. Cũng không phải giống như Muay Thái, mà là tập đạp vào các bộ vị phía dưới như cẳng chân, đùi. Người chịu đòn phải đứng trung bình tấn chống đỡ.

Vì thường xuyên đẩy với xe tải nên khả năng đẩy của GoMinh rất mạnh, Goku liên tục bị đẩy ra xa, điều này khiến cậu bé liên tục phải cố gắng giữ vững cân bằng nếu không sẽ ngã.

"Anh Goku, xem ra anh luyện tập vẫn chưa chăm chỉ đây." GoMinh cười đắc ý.

"Ha ha, em giỏi thật đấy." Goku ngây ngô khen.

"Hai người, mau đi ăn sáng." Lúc này có tiếng gọi to, ra là Bulma đang hô hoán hai người.

"Chờ chút chúng ta tới ngay." Goku vội vã hô, sau đó hai đứa bé như một làn khói chạy trở lại nơi ở của Thổ dân.

Bọn họ có một bữa sáng trong yên bình, mà lúc này, ở nơi ở của quân đoàn Red Ribbon, Tổng tư lệnh đang tức giận gào thét: "Chết tiệt!!! Khốn nạn!!!! Taopaipai cũng không thắng được!!!! Quần đoàn của tướng quân Blue cũng đi toong!!!"

"Tổng tư lệnh, xem ra hiện tại chỉ còn cách này!" Trung uý Black nhíu mày nói.

"Cách gì? Mau nói!!!" Tổng tư lệnh gào thét.

"Tập trung lực lượng lớn nhất của chúng ta ở tổng bộ, bọn chúng nhất định sẽ đi tới để tìm viên Ngọc rồng tiếp theo. Chỉ cần chúng ta có thể chặn đánh chúng là được." Trung uý Black nói.

"Đúng đấy, xem ra chỉ còn cách đấy." Tổng tư lệnh nói: "Truyền lệnh của ta, tập trung binh lực mạnh nhất ở tổng bộ."

.....

"Goku, bắt đầu thôi!" GoMinh nghiêm túc nói: "Bulma, tóm chặt lưng tớ nào."

"Khỏi cần đâu, tớ có cái này!" Bulma cười nói, sau đó giơ một cái đồng hồ: "Với cái này, tớ có thể dễ dàng thu nhỏ mình lại và nhảy vào trong áo cậu."

GoMinh thế mới nhớ Bulma còn có vật này: "Vậy nhanh lên, chúng ta muốn leo lên đỉnh thật sớm."

"Ok!" Bulma nói, sau đó ấn mấy cái nút trên đồng hồ, lập tức Bulma thu nhỏ lại chỉ bằng một con chuột.

"Hay đó!" GoMinh cười nói, sau đó đưa tay để Bulma leo lên tay mình, lại bỏ nàng vào trong áo.

"Bắt đầu thôi!" GoMinh hào hứng lên cao. Goku cũng hô: "Lên nào!!"

Hai người bắt đầu leo tháp. Tốc độ cực kỳ nhanh chóng, dường như vĩnh viễn không biết dừng lại.

GoMinh cùng Goku vừa leo tháp vừa so tốc độ, cho nên hai người ngay từ đầu cũng đã dùng hết sức. Bọn họ không tốn bao nhiêu thời gian đã leo lên đến nhìn xuống phía dưới liền có thể bao quát cả cánh rừng.

Leo, leo nữa, leo mãi, mặt trời đã đứng bóng, Bulma cũng chui vào trong áo GoMinh. Nàng lúc đầu thì hào hứng, sau đó thì cảm thấy chan chán. Cho nên hiện tại lại đánh một giấc ngọt ngào.

Không biết qua bao lâu, dường như trời đã tối, lại đến đêm đen, Goku cùng GoMinh cảm thấy buồn ngủ quá, vậy mà ôm tháp ngủ liền một giấc, trời sáng hôm sau mới bị đánh thức bởi tiếng kêu sợ hãi tột cùng của Bulma. Lần này suýt chút nữa liền để hai người rơi xuống, may mà dùng đuôi quấn vào cái bậc nhô ra mới không bị ngã.

"Hai người có phải điên rồi không?" Bulma nhô ra từ trong áo, hét lên: "Vậy mà ngủ? Muốn chết sao?"

"Không phải còn chưa ngã sao?" GoMinh cười xấu hổ nói.

"Còn nói được?!" Bulma giận dữ: "Lần sau cũng đừng bắt tớ chơi trò như thế này nữa, ghê lắm!!!"

"Được rồi, lần sau không thế này nữa." GoMinh vừa leo vừa thề thốt nói.

"Nhìn kìa!" Goku kêu lên, chỉ về phía xa xa, nơi đó có một hình cái đĩa, nằm ở tận cùng cái tháp.

"Xem ra là đến rồi!" GoMinh vui sướng nói, thế là lại ráng sức leo lên.

Không lâu lắm, ba người đã vọt lên đỉnh tháp, chui qua cái lỗ, tiến vào thân tháp.

"Để tớ xuống!" Bulma nói, ở trong áo GoMinh cũng cảm thấy nhàm chán.

GoMinh đặt Bulma xuống sàn, sau đó bắt đầu đi loanh quanh dò xét nơi đây.

"Cái nước thánh gì đó đâu nhỉ?" Goku tò mò nói.

Đột nhiên ba người nghe được một âm thanh: "Đường này... Lên trên đỉnh đi."

Ba người liền men theo âm thanh đi tới một chiếc cầu thang. Men theo đi lên, hóa ra lại tới một tầng tháp nữa. Ở đó, Goku, GoMinh cùng Bulma trông thấy một con mèo.

"Đại sư phụ, đưa tôi nước thánh đi." Goku hưng phấn nói.

"Lên được đây thì cũng đáng khen lắm." Con mèo cười nói: "Hai đứa dù nhỏ nhưng lại leo rất nhanh."

"Ý ông là gì? Trông ông còn nhỏ hơn chúng tôi." Goku ngây thơ nói.

Con mèo im lặng...

"Sennin sama đâu rồi?" Goku lại hỏi.

"Ta đây." Con mèo đáp.

"Ơ, ông là Sennin sama á?" Goku giật mình kêu lên.

"Chính xác thì ta là Seneko sama." Con mèo cười nói.

"Sao cũng được." Goku nói: "Có loại nước thần kỳ có thể tăng sức mạnh của tôi theo cấp số nhân phải không? Tôi đến để uống."

"Phải, Siêu thánh thủy ở đây." Con mèo gật gù: "Đựng trong bình để trên đôn đó kìa." Con mèo chỉ vào chai nước để ở giữa phòng.

"Nhưng sao cần tăng sức mạnh? Ngươi đã đủ mạnh rồi mà?" Con mèo tò mò hỏi.

"Ưm, ông, tôi..." Goku đang định trả lời.

"A, không cần đâu, ngươi có vẻ không khéo nói thì phải." Con mèo nói.

Nói xong, con mèo nhìn chằm chằm vào Goku, nhìn một hồi lâu mới nói: "Ra thế, em trai ngươi đánh với Taopaipai, ngươi vì cứu em ngươi mà dự định hy sinh tính mạng của mình. Chiêu Dodonpa đó quá mạnh mẽ nhưng ngươi may mắn còn sống. Ngươi lại biết em trai mình đánh bại Taopaipai cho nên không muốn thua em mình quá nhiều. Thật là một cậu bé có lòng tốt và có lòng cầu tiến."

"Sao... sao ông lại biết?!" Goku kinh hãi kêu lên.

"Không có gì đáng ngạc nhiên, ta là Sennin nên chuyện đọc suy nghĩ của người khác cũng bình thường thôi." Con mèo cười nói, sau đó lại quay sang GoMinh cùng Bulma: "Còn hai cậu, hai cậu tới đây có mục đích gì?"

"Tôi thì không có mục đích gì, chỉ đến tham quan thôi." Bulma cười nói.

Con mèo lại định đọc suy nghĩ của GoMinh, có điều lần này GoMinh cản lại: "Khoan đã, mong rằng Sennin sama đừng đọc suy nghĩ của tôi được chứ? Tôi không thích những bí mật của mình bị phơi bày ra ngoài."

"Vậy à? Được thôi." Con mèo cười nói: "Vậy có thể nói cho ta biết cậu đến đây làm gì không?"

"Cũng giống như Goku, tôi cũng muốn dùng Siêu thánh thủy." GoMinh cười nói.