Chương 35: Taopaipai và Blue

Người Saiyan Tối Cường Trong Dragon Ball

Chương 35: Taopaipai và Blue

Lúc này Goku đã giải thích cho Thổ dân về bí mật của Ngọc rồng.

Thổ dân nói: "Hiểu rồi, thì ra bởi vì bí mật đó mà bọn chúng không ngần ngại gì để có được Ngọc rồng."

"Cháu chẳng có gì phải ước cả, chỉ cần có lại được viên Ngọc của ông nội là cháu vui rồi." Goku hưng phấn nói.

"Anh Goku, anh không có điều ước nhưng em thì có đấy." GoMinh ho nhẹ một tiếng, nói.

"À, em muốn ước gì?" Goku kinh ngạc hỏi.

"Em muốn biết người mạnh nhất vũ trụ là ai, sau đó bái ông ấy làm thầy." GoMinh cười nói: "Nếu anh muốn thì chúng ta cũng cùng báo ông ấy làm thầy luôn."

Goku không nghĩ nhiều những thứ lắt léo, chỉ nghe tới người mạnh nhất vũ trụ liền con mắt đều sáng lên, gật đầu liên tục: "Phải đấy, phải đấy, lẽ ra anh nên nghĩ tới từ sớm." Mặc dù Goku không hiểu vũ trụ là gì, nhưng người mạnh nhất thì cậu bé hiểu.

Bất quá lại nghĩ lại: "Thế nhưng dùng xong Ngọc rồng lại biến mất thì làm sao bây giờ? Chả lẽ lại mất công đi tìm?"

"Yên tâm." GoMinh cười nói: "Chỉ cần lúc em ước nguyện xong, Ngọc rồng chuẩn bị bay đi, anh nhảy lên bắt được viên của ông chẳng phải là được rồi?"

"Đúng đấy, vậy mà anh không nghĩ ra từ sớm." Goku vui sướng nói: "Lẽ ra nên nghĩ tới từ đầu."

GoMinh lại nhìn về phía Thổ dân: "Anh hẳn là sinh sống ở đây, có thể nói cho chúng tôi biết cái cột này là gì không?" Nói xong chỉ về phía cây cột cao tới tận tầng mây.

"Đây là tháp thánh Korin, được đồn đại là thông lên tận Thiên đình. Truyền thuyết kể rằng Sennin Sama, người dựng nên ngọn tháp này đang sống ở trên đỉnh. Nếu ai đó uống được Siêu thánh thủy mà Sennin sama cất trữ thì sức mạnh sẽ tăng lên theo cấp số nhân." Thổ dân nói: "Gia tộc của chưa hàng đời được giao cho canh giữ nơi đây."

"Chà chà, ghê thật đấy!!! Sức mạnh tăng theo cấp số nhân ạ? Chú đã từng leo lên trên ấy chưa ạ?" Goku tấm tắc khen.

"Khi còn trẻ chú cũng từng thử rồi... Nhưng thất bại. Chưa ai từng leo tới đỉnh cả." Thổ dân nói thật.

Lúc này, đứa bé con trai của Thổ dân đột nhiên chỉ về phía xa xa: "Bố ơi! Thứ gì kìa, che rợp cả bầu trời!"

Chỉ thấy xa xa từng đội máy bay đông đúc, thế tới hung hăng.

Dẫn đầu lại là một người đàn ông đứng trên một khúc gỗ.

"Ầm!" Một tiếng vang lên, chỉ thấy khúc gỗ rơi xuống cắm trên mặt đất, mọi người vội vàng né tránh.

Người đàn ông nhảy xuống khỏi khúc gỗ, nhẹ nhàng phủi phủi mép quần áo, trong bình thản vô cùng.

"Ngươi là ai?" Thổ dân vội vàng hô.

"Vua sát thủ, Taopaipai." Người đàn ông nhẹ nhàng nói.

"Sát thủ? Thánh địa Korin thì có gì mà một sát thủ lại tới đây?" Thổ dân kinh ngạc hỏi.

"Ta chẳng muốn gì từ mảnh đất này, nhưng thằng nhóc kia thì có đấy." Taopaipai nói, chỉ về phía Goku.

"Ông muốn thứ gì ở tôi, tôi có biết ông đâu?" Goku ngơ ngác hỏi lại.

"Nếu nói với ngươi ta đã hợp tác với quân đoàn Red Ribbon, ngươi sẽ hiểu đúng không?" Taopaipai nói: "Nhiệm vụ của ta là giết thằng nhóc đang cản trở việc tìm kiếm Ngọc rồng của chúng."

"Lại là Red Ribbon!" Goku nghiến răng nghiến lợi: "Thật dai như đỉa."

"B... bố giúp cậu ấy đi!!" Đứa bé vội vàng nói.

"Cậu bé đã cứu mạng con trai ta, nếu ngươi không chịu rời khỏi đây thì ta sẽ ra tay đấy!" Thổ dân kiên định nói.

Đột nhiên Bulma nói: "Goku, mau giao viên Ngọc ra, chúng ta đi thôi...." Chỉ thấy nàng lúc này đang run như cầy sấy.

"Không đời nào tớ giao Ngọc rồng cho tụi Red Ribbon." Goku kiên định nói.

"Mục tiêu của ta là thằng nhóc này, cho nên nếu các ngươi giao ra Ngọc rồng, ta cũng không tha cho nó." Taopaipai thản nhiên nói.

GoMinh vỗ về Bulma, nhỏ giọng bên tai nàng nói: "Không phải dùng máy đo sức mạnh rồi sao?..."

Lúc này mới khiến Bulma tỉnh ngộ lại, lại trở nên tự tin lên.

GoMinh lại ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Chú! Chưa cùng Goku đối phó đám lính mới hạ xuống kia đi, để Taopaipai cho cháu."

"Không thể nào! Hắn không phải là cháu có thể đối phó được." Thổ dân lắc đầu nói, nhìn về phía vóc dáng của GoMinh, không tin tí nào.

GoMinh đột nhiên hai ngón tay kẹp lại cây giáo của Thổ dân, nói: "Nếu chú có thể rút ra cây giáo này từ tay cháu, cháu sẽ để Taopaipai cho chú."

"Cháu nói gì vậy?" Thổ dân khó chịu nói, trong lòng tự nhủ, dùng hai ngón tay? Đây là đang khinh thường mình?

"Chú thử đi." Giọng GoMinh chắc nịch mà tự tin.

Thổ dân liền thử, nhưng mặc cho hắn dùng sức thế nào cũng không lay động được mảy may.

"Được rồi, Taopaipai là của cháu." Thổ dân cuối cùng cũng đồng ý.

Mà lúc này, đám máy bay kia cũng hạ xuống, bọn lính từ bên trong cũng xông ra, chuẩn bị súng thật đạn thật đánh nhau.

Chỉ thấy một tên cầm đầu vội vàng đi tới bên Taopaipai, kính cẩn nói: "Ngài Taopaipai, xin hỏi hiện tại ngài còn cần gì không ạ?" Trong lòng cũng sợ hãi vì chiêu số phi trên khúc gỗ của vua sát thủ.

"Không cần, các ngươi chỉ cần lưu đứa nhóc kia cho ta là được." Taopaipai chỉ về phía Goku.

"Bulma, còn có chiêu gì giở ra a, nếu không tí nữa bị lần đến thì có chịu đó." GoMinh nhíu mày nói.

Bulma nói: "Yên tâm đi, tớ có mang theo hộp Capsule đây!"

GoMinh chợt có loại cảm giác không ổn.

Bulma lấy ra hộp Capsule, ai ngờ trong đó chỉ có một viên con nhộng.

Ngơ ngác nói: "Lấy nhầm của bố rồi!!!"

Toàn trường có vẻ tĩnh mịch một chút.

"Thử mở ra xem nào." Goku thử nói.

Bulma nuốt một ngụm nước miếng: "Tớ có dự cảm không tốt."

Sau đó ném viên con nhộng xuống đất.

Oành một tiếng, bên trong hiện ra đủ mọi loại thứ sách báo, nhưng vấn đề là... đều là... đồi trụy...

Bulma ngơ ngác cầm một quyển lên: "Con không nên tin bố!!!!!...."

Goku cầm một quyển lên, hỏi: "Cái gì thế này?"

Bulma ngay lập tức tịch thu, lập tức xé nát hết thảy tạp chí với một sức mạnh đáng kể.

"Ai, may mà tớ có chuẩn bị nhé." GoMinh lắc đầu nói, sau đó tung ra một viên con nhộng, lập tức hoá thành một bộ chiến giáp trong rất giống Iron man.

"Lúc trước mượn tiền của cậu là để đặt hàng thứ này đấy, giờ có dùng nhé." GoMinh nói.

Lúc trước GoMinh có vay tiền Bulma để đặt hàng công ty lắp ráp thứ này. Phải nói khoa học kỹ thuật ở thế giới này quá tiên tiến. Iron man không coi là một chuyện, chẳng qua là thiếu ý tưởng mà thôi.

Với GoMinh mà nói, đây chỉ coi là đồ chơi, dùng để qua nghiện. Với Bulma mà nói, đây hiện tại là cứu mạng.

"Hay quá GoMinh, ai thiết kế đây, thật sự là tài tình!!!" Bulma không chút nào keo kiệt lời khen.

"Vào trong đi, chiến tranh sắp bắt đầu. Cậu bảo vệ đứa trẻ này luôn nhé." GoMinh nói với Bulma, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Taopaipai.

Lúc này hắn bày ra tư thế, hai chân đứng Mã bộ, nghiêng người. Tay phải nắm nắm đấm giương ra, tay trái hoá thành chưởng đao đặt song song tay phải.

"Tư thế gì vậy?" Taopaipai nghi ngờ, cũng không khinh thường, lúc này hắn cũng chú ý tới GoMinh chỉ dùng hai ngón tay kiềm chế Thổ dân. Có điều hắn vô địch quen rồi, luôn luôn có luồng khí cao cao tại thượng.

Taopaipai xông lên, tay phải nhắm ngay mặt GoMinh. Cậu bé lấy tay phải gạt quả đấm sang bên, tiến lên một bước, tay trái nhắn ngay sườn Taopaipai. Vua sát thủ cũng không phải hạng vừa, lập tức lấy tay trái đón đỡ, sau đó chân phải đạp thẳng vào ngực GoMinh. Cậu bé vội vàng nâng đùi cản lại, lại bị đạp lùi lại mấy bước.

Taopaipai đắc thế không tha người, tiếp tục tiến lên, liên tục quyền đấm cước đá. GoMinh liền phải liên tục chống đỡ, mệt mỏi không chịu được.

"Taopaipai thực mạnh." Thổ dân âm thầm sợ hãi nói.

"Yên tâm, em GoMinh vẫn còn đeo phụ trọng đó." Goku an ủi, sau đó nói: "Chúng ta nên xử lý mấy trên này."

"Đúng đấy!" Mặc vào bộ giáp Iron man của GoMinh, Bulma có vẻ tự tin hơn nhiều, có điều nàng vẫn tập trung vào việc bảo vệ đứa trẻ.

Lúc này, tướng quân Blue hô: "Lên! Xử lý mấy tên này, lưu lại thằng nhóc kia!"

Có điều xen ra quyết định của hắn là sai lầm, chỉ thấy Goku cùng Thổ dân như bẻ càng khô xử lý tụi lính. Tướng quân Blue sợ hãi, lập tức giở tuyệt chiêu ra khống chế Goku.

Bên ngoài Bulma phát hiện Goku bị khống chế, ngay lập tức một cái bàn tay pháo nhắm ngay Blue, sợ đến hắn vội vàng lẩn tránh. Thế là nhờ đó Goku liền được giải thoát. Cậu bé tức giận, liền đuổi theo đánh Blue, không buông tha, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của Thổ dân, đem hắn trói lại rắn chắc.

"Cuối cùng chỉ còn lại GoMinh mà thôi."

Lúc này Goku cùng Thổ dân cũng nhận ra sự chênh lệch của bọn họ với GoMinh cùng Taopaipai, quả thực là không xen vào được.

Lúc này GoMinh đã bị đánh cho thở hồng hộc, liên tục bại lui. Vẻ mặt Taopaipai vẫn thản nhiên, đối với chiếm thượng phong giống như nắm chắc trong lòng.

Có điều tuy rằng GoMinh liên tục bại lui, nhưng hắn chính là biển gầm không ngã, mặc cho Taopaipai tấn công như thế nào đi nữa cũng không ăn thua.

"Đủ rồi đấy!" Taopaipai nhíu mày nói, sau đó lấy tay chỉ về phía GoMinh: "Dodonpa!!!!"

Chỉ thấy năng lượng cực lớn tụ tập vào ngón tay của Taopaipai, bắn về phía GoMinh, mà GoMinh còn không kịp phản ứng.

"Cẩn thận!!!!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, sau đó chỉ thấy một bóng hình đã lao ra ngăn trở đường đi của Dodon.

Một giây phút, cảnh vật như tĩnh lặng...

Một giây phút, dường như vĩnh hằng...

Một giây phút, tưởng chừng kéo dài bất tận...

Chỉ thấy khi mọi thứ bình thường trở lại, bóng hình có dáng dấp gần giống GoMinh đã ngã xuống. Cậu bé vội vã lao ra đỡ lấy bóng hình kia.

"Không không không!!!!" Trong miệng GoMinh hô lên thanh âm không rõ. Mặc dù là trong tiềm thức có một thanh âm đang nói cho hắn: bóng hình kia sẽ không chết, bởi vì Shenlong sẽ hồi sinh cho hắn, nhưng không hiểu sao hắn chính là đau đến tê tâm liệt phế.

"Ha ha, xem ra ta đã hoàn thành nhiệm vụ." Lúc này một thanh âm không hài hoà vang lên: "Mau giao Ngọc rồng ra đây, bằng không các ngươi đều phải chết."

Lúc này chợt một đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía thanh âm kia.

GoMinh chậm rãi đứng dậy, buông ra Goku, sau đó lần lượt ném đi tất cả phụ trọng ở nửa người trên và giày. Chỉ thấy những vật đó rơi trên mặt đất, tạo ta tiếng vang ầm ầm.

"Ngươi phải chết." GoMinh chậm rãi nói, sau đó hoá thành một làn gió bay thẳng tới Taopaipai, kẻ mà lúc này có vẻ mặt đang ngơ ngác.

Một đá trúng ngay hông Taopaipai, lại một cái lên gối trúng ngay bụng hắn, một cùi chỏ giật ngay giữa đỉnh đầu, lại một đá đạp tiếp vào bụng, đầy đủ một bộ liên hoàn Muay Thái, lập tức khiến Taopaipai văng đập xuyên gãy mấy cây cổ thụ mới dừng lại.

Thổ dân nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Cậu ấy mạnh như vậy à?"

Bulma cười nói: "Còn chưa cởi quần đó."

"C... cởi quần?...." Thổ dân lắp bắp.

Lúc này Taopaipai nằm dưới đất, không nhúc nhích nổi.

GoMinh lại gần, như bước chân tử thần vang lên.

Taopaipai sợ hãi nói: "Tha cho ta!!! Tha cho ta!!!!"

"Đây là di ngôn của ngươi?" Hai mắt GoMinh đỏ bừng nhìn thẳng Taopaipai, rất khó tưởng tượng kẻ giết người anh em sinh đôi với mình lại xin tha chết.

"Ta... ta..." Taopaipai lắp bắp.

"Tạm biệt!" GoMinh nắm lấy cổ Taopaipai, tung hắn lên trời, sau đó: "Kamehameha!!!!!!"

Một phát Kamehameha đánh cho Taopaipai trở thành tro bụi, không còn lại cặn, xem chừng kiểu này thì không có Robot Taopaipai rồi...