Ngày Tận Thế

Chương 32:

Đinh tai nhức óc, tràn ngập những thảm khốc âm thanh.

Những tiếng kêu cứu, những tiếng gào thét, những tiếp thét chói tai.

Quá mức đáng sợ, Khánh hô hấp dồn dập. Anh cố gắng nuốt trôi nước bọt nhưng nó vẫn nghẹn ở họng. Vào lại căn phòng, anh gấp rút lấy một số thứ cần trang bị để đối phó với những hiểm họa sẽ xảy ra với bản thân, tiếc là dường như không có thứ gì tốt để có thể đối phó những con Zombie như anh bạn cùng phòng. Không lẽ lấy luôn cái ghế đi táng Zombie? Chân ghế quá ngắn để anh có thể bẻ gãy rồi dùng nó như một cái gậy. Cầm luôn cái ghế lại quá còng kềnh và không có nhiều hiêu quả.

Phút chốc rơi vào trầm mặc, anh nghĩ ra một ý nghĩ điên rồ. Nếu đây là Tận Thế như trong truyện chữ, vậy có khả năng giết quái vật sẽ có thứ gì đó.

Anh từng đọc qua khá nhiều truyện chữ Mạt Thế với những nội dung khá khác biệt, đặc biệt là "Item" của Zombie hay Quái, đại loại thế, có truyện thì nói phải đập con Zombie rồi mổ xẻ lấy thứ tinh hoa trong người nó, phục dụng hóa cường giả, có truyện thì như game(võng du) một dạng, giết chúng nhận đc Exp lên Level.

Vậy….

Ý nghĩ đó lóa lên ngay tức thì….

Giết người bạn cùng phòng….

Nhưng nếu giết rồi, lỡ đâu cảnh sát sẽ bắt anh? Hahaha! Đây là Tận Thế phải không? Nếu thế thì việc gì phải bận tâm trước luật pháp. Cũng có khả năng đây là mộng, như thế là việc gì lo sợ?

Tận Thế hay không thì không rõ những nguy cơ trước mắt thì rất rõ.
Có điều,…..anh vẫn không dám xuống tay. Lí do đã có để biện hộ cho hành động nhưng anh vẫn không muốn xuống tay. Nó quá sức với người tốt lâu năm như anh rồi!

Khốn thật…!!

Anh ngồi bệt xuống đất, nhắm chặt mắt suy nghĩ mình nên làm gì…Bỗng dưng một tiếng kêu cứu lọt vào tai anh.

Với căn phòng cách âm khá tốt mà có thể anh khá rõ âm thanh cầu cứu, vậy hẳn người kêu đang ở rất gần phòng anh. Không do dự, Khánh mở cửa ra.

"Cứu! Làm….ơn! ai đó…. cứu với….!!"

Âm thanh liên tục bị đứt đoạn.

Lọt vào mắt Khánh là một cậu thanh niên trẻ tuổi hơn mình, có thể đang là sinh viên trong tình trạng hoảng sợ vô cùng, tóc tai rối rắm, mồ hôi chảy như mưa. Cậu ta vừa nhìn thấy Khánh như nhìn thấy ngôi sao cứu mạng, nhanh chân hướng tới Khánh hô to:

"Làm ơn! Cứu với…!"

Hiển nhiên là thanh niên đó đang bị rượt đuổi, đằng sau cậu ta là có tận 2 con Zombie, 1 đực 1 cái._.

Khánh bản tính thiện lương, thấy cứu liền giúp, tay xách chiếc ghế ra khỏi phòng, thanh niên đó đã chạy ra sau lưng Khánh. Khánh không hề nương tay, vụt thẳng chiếc ghế vào một con Zombie.

"Grào..!!" Con Zombie tuy không cảm nhận được đau đớn nhưng khi cảm nhận được ngoại lực tác động, nó chỉ hô theo bản năng.


PS: Một mùa thi tới rồi! Đắng vờ lờ….Thi Tốt Nghiệp -_- Hết time viết lách rồi....