Chương 175: Bang chiến

Nam Việt Đế Vương

Chương 175: Bang chiến

"Cuối cùng cũng mở ra. Ha ha, ta đợi mãi. Khoai, cảm ơn ngươi nhiều."

Trần Phong cười vang, ý thức nhập vào Tinh thần hải, đang muốn nói với Khoai thì hắn sững lại. Hắn thấy một cậu bé thân thể gầy tong teo, da vàng, mặt vô hồn, lúc này tựa như hồn ma du đãng bốn phía, trong miệng lầm bầm cái gì đó.

"Chạy!"

Trần Phong cực kì quả quyết, lập tức rời khỏi nơi đây. Mà lúc này Khoai hiển nhiên cũng nhận ra hắn, ánh mắt lộ ra vẻ giận dữ tột cùng, trong tay hóa ra mấy ngàn cái roi, ầm ầm quất đến hắn!

"Xem ra, trong khoảng vài ngày nữa ta sẽ không nói chuyện được với Khoai rồi, ha ha...."

Hắn vuốt mồ hôi, nếu lúc nãy hắn mà bị Khoai bắt được thì xong rồi, với cái tính cách điên điên khùng khùng của nó thì hắn sẽ bị hành hạ một trận nên thân!

"Anh đột phá rồi phải không?"

Hắn gật đầu, đem Khoai ném ra sau đầu, bắt đầu tận hưởng Ma pháp lực chảy toàn thân mà cười ha ha:

"Đúng vậy, cái này đã vây khốn anh suốt mấy tháng rồi, giờ thì rốt cục cũng xong."

Hắn ngồi dậy khỏi giường, thúc dục Chân khí cùng Ma pháp lực. Cùng lúc sử dụng cả hai loại năng lượng quả thật rất khó khăn, nhưng với khả năng của Trần Phong bây giờ không phải là không thể. Tinh thần lực của hắn đã đạt đến mức cao thủ Khai Huyệt, cực kì hùng hậu, lực khống chế theo đó mà tăng nhiều.

Quanh thân hắn Chân khí hóa thành Giao long giương nanh múa vuốt, đột nhiên Giao long thân thể bốc cháy, hóa thành Hỏa Giao, trông càng hung bạo. Đương nhiên Hỏa Giao rất nhanh liền tản đi, nhưng cũng khiến Trần Phong mừng rỡ.

"Chân khí của ta nếu có thể dung hợp với Ma pháp lực, lại kết hợp với khí huyết của Âu Lạc Thần thể thì chất lượng sẽ lại có một lần lột xác!"

Hắn cố kìm lại cảm giác kích động, quay sang nhìn Hà My, không nhịn được mà ôm cô bé vào lòng, cười đến không khép miệng được.

"A..."

Bị hắn ôm đột ngột Hà My kêu lên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, đang định đẩy hắn ra nhưng không biết ma xui quỷ khiến gì lại buông tay, mặc hắn ôm.

"Anh ấy đang vui, mình chỉ chia sẻ niềm vui với anh ấy thôi. Ừ, đúng thế."

Cô bé tự trấn an, mà lúc này Trần Phong cũng bình tĩnh trở lại, giả vờ ho khan, nói:

"Cảm ơn em nhiều. Giờ thì anh đã mở ra Ma pháp tâm, tiếp theo sẽ cần học nhiều kiến thức hơn nữa, em sẽ dạy cho anh chứ?"

"Tất nhiên rồi!"

****

Mấy ngày tiếp theo Trần Phong đi theo Hà My học tập Pháp thuật, thỉnh thoảng tiến vào Tinh thần hải thăm dò, nhưng rất nhanh liền chạy trối chết. Khoai vẫn còn cực kì giận hắn, bởi ngày đó đã khiến nó tổn thương không nhẹ, hơn nữa nó cho rằng Trần Phong gài bẫy mình, bởi vậy không chút nương tay.

Tết đã qua đi lâu rồi, bây giờ là thời gian để mọi việc trở lại quỹ đạo của nó. Học viện cũng bắt đầu dạy học bình thường, mà Trần Phong cũng chỉ thỉnh thoảng đến nghe một số bài giảng về cách vận dụng Chân khí, còn lại cũng muốn đi. Dù sao những người kia cũng không còn gì để dạy hắn nữa, đi cũng chỉ phí thời gian.

Thạch Hà lúc này đến tìm hắn, nhờ hắn giúp đỡ. Hỏi ra mới biết, Mai An Sinh đã rời đi được hơn một tháng, mà theo đó các bang phái cũng dậy sóng, muốn đem Hổ Báo Bang xử lí, xóa tên!

"Ngươi có lẽ cũng biết, Hổ Báo bang chúng ta có thể xếp hạng trong thành Minh Dương cũng do có lão đại. Nhưng nay lão đại đi, chiến lực cao nhất bị trống, mấy bang phái kia cũng muốn đem địa bàn của chúng ta xử lí."

Hắn cười khổ, xoa xoa trán, lại nói tiếp:

"Ta giờ tuy đã là Nội cương, nhưng ba bang kia đều có cao thủ Khai Huyệt cấp, dưới trướng Ngoại cương cũng có sáu bảy người, rất mạnh. Lão đại ra đi cũng chỉ nhắn mấy câu, nói là nhờ ngươi hỗ trợ. Xem đi."

Hắn lấy ra một lá thư, đưa cho Trần Phong. Trần Phong khẽ truyền Chân khí vào đó, lập tức thân hình An Sinh hiện ra, nói:

"Giờ ta thân mình khó bảo toàn, phiền cậu bảo trợ bọn họ. Trong kho ta để lại rất nhiều tài nguyên tùy cậu sử dụng, xem như là tiền thưởng đi."

Xong xuôi, hình ảnh biến mất.

Trần Phong gấp lại tờ giấy, trả lại cho Thạch Hà, đáp:

"Chỉ cần chú nhờ cháu sẽ giúp ngay, cần gì phải làm như vậy?"

Thạch Hà nghe vậy mừng rỡ, bắt lấy tay hắn, cười ra nước mắt:

"Thật là tốt quá...nhưng...."

Hắn lại nghĩ đến thực lực Trần Phong hiện tại, không khỏi cau mày, lại thấy Trần Phong cười tự tin:

"Đừng lo, cháu đã có kế hoạch!"

Lại mấy ngày sau, tình hình thế giới ngầm của thành Minh Dương có chút chuyển biến. Hổ Báo bang thu hẹp lại quy mô, bán nhiều hàng quán, chỉ còn nắm giữ một số ít trung tâm quan trọng mà thôi. Ba bang phái còn lại thấy vậy vốn định ra tay nay cũng ngừng lại, điên cuồng đánh giết lẫn mhau cướp đoạt địa bàn bỏ trống.

Đêm đêm sẽ thường nghe tiếng hò hét, mà khi đội cảnh vệ của thành Minh Dương đến thì mọi chuyện đã kết thúc, chỉ còn lại một mớ hỗn độn là máu và xác chết.

Tuy nhiên việc này không kéo dài được bao lâu. Hổ Báo bang tuy bỏ đi nhiều địa bàn, nhưng những nơi này đều là khu dân cư, không có nhiều tài sản sinh lời. Mà những quán ăn cùng khu vui chơi thì vẫn được duy trì, tiền tài cuồn cuộn khiến bọn hắn thèm nhỏ dãi.

Rốt cục có người chịu không được, bang phái trước đây xếp thứ tư trong thành Minh Dương đi đầu, tiến hành cướp đoạt các khu vực của Hổ báo bang.

Bang phái này tên là Mãi là anh em, bọn hắn lão đại là cao thủ Khai Huyệt, trong bang cũng có năm tên Ngoại cương, Nội cương hơn chục, Tụ khí Luyện khí ba bốn mươi tên, rất là hung hãn.

Trần Phong, Thành cùng Thạch Hà và hai người khác lúc này ở trong tổng bộ của Hổ Báo bang, năm mặt nhìn nhau mà có chút ngưng trọng. Bọn hắn biết mình ở thế yếu, nên đã đem địa bàn thu lại, nhưng bọn kia lại quá tham lam, muốn cướp sạch mọi thứ.

Thạch Hà tính tình khá nóng nảy, vỗ bàn quát lớn:

"Khinh người quá đáng! Cùng lắm là đánh một trận, dù chết cũng phải kéo chúng chôn cùng!"

Một người tên Nguyễn Mạnh, là cao thủ Ngoại cương hiếm hoi của Hổ Báo Bang lúc này lên tiếng:

"Không được, nếu đánh thì chúng ta sẽ bị diệt sạch, không chống cự nổi. Thợ săn công hội cũng sẽ nhìn những bang phái chúng ta thỏa thích chém giết để tiện bề kiểm soát, bởi vậy chỉ dọn dẹp tàn cuộc."

Một người khác tên Trần Văn Bình tiếp lời:

"Không sai, trong bang bọn hắn có mười mấy tên bị liệt vào danh sách truy nã, Thợ săn công hội biết nhưng vẫn làm ngơ, rõ ràng bọn hắn muốn lợi dụng chúng ta!"

Thành nghe ba người tranh cãi không khỏi cau mày, quay sang hỏi Trần Phong:

"Thế chú em nghĩ sao? Chúng ta nên làm gì?"

Trần Phong gõ gõ mặt bàn, suy nghĩ hồi lâu mới đáp:

"Theo em, nên thu lại bang phái của chúng ta đến hết cỡ. Tất cả ai là người thường đều đuổi đi, chỉ giữ lại võ giả."

"Nhưng võ giả của bang phái ta cũng chỉ có hơn ba mươi người, hơn nữa thực lực rất yếu. Dù trang bị các loại vũ khí thì chỉ cần một cao thủ Nội cương thôi cũng có thể bị quét sạch!" Thành vặn hỏi.

"Vậy thì chúng ta đem những tên này xử lí! Anh chiến lực không kém cao thủ Ngoại cương hậu kì, em cũng vậy. Hai chúng ta cùng liên thủ, đánh bại Ngoại cương cấp bình thường không khó! Hơn nữa còn có thể đem bọn chúng giải đi lĩnh thưởng, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn!"

Nguyễn Mạnh lắc đầu, trong giọng nói có chút lo ngại:

"Quá nguy hiểm. Bọn hắn đều là cao thủ lâu năm, hơn nữa còn bị truy sát nhiều lần, trên tay máu tươi vô số."

Trần Phong cùng Thành không chút sợ hãi, chỉ cười tự tin. Ba người còn lại thấy vậy không khỏi thở dài, chỉ đành nghe theo.

Mục tiêu đầu tiên bọn hắn chọn là một tên cao thủ Ngoại cương trung kì, bị truy nã trên bảng. Hắn ta từng giết không ít võ giả, lại thêm làm rất nhiều chuyện phi pháp, từng bị công hội xử lí. Nhưng khi hắn ta gia nhập hội thì không thấy ai truy sát nữa, phảng phất như đã quên đi.

"Tên này tu luyện một võ kỹ tên Ưng trảo, hai bàn tay có thể xé nát sắt thép dễ dàng, Ngoại cương cấp chết dưới nó cũng đến hai ba người."

"Tuy nhiên hắn có điểm yếu đó là Cương khí không được hùng hậu, đấy là do Dẫn khí thuật quá kém cỏi, hơn nữa chục năm trước còn bị nội thương, hỏng mất hai chủ mạch. Nó rất đáng khai thác."

Trần Phong nhờ Đặng lão tìm hiểu, vì vậy đã nắm rõ tên này như trong lòng bàn tay. Có thể nói, hắn ta đã như cá nằm trên thớt, sớm muộn sẽ treo! Mà lúc này Trần Phong mới biết, hóa ra những tên này vẫn được Thợ săn công hội theo dõi, một chút bí mật cũng không còn!

Đêm xuống.

Trăng sáng mờ mờ.

Phạm Vân đi trên ngõ nhỏ, hai mắt liên tục đảo quanh. Nãy đến giờ hắn có cảm giác chẳng lành, khóe mắt giật liên tục. Mà hắn cũng cảm nhận được xung quanh hình như còn có ai đó, nhưng hắn tìm mãi mà cũng không thấy.

"Tăng tốc!"

Hắn ta phản xạ rất nhanh, hai chân vận lực phóng đi, thân hình tựa như một con chim ưng, lướt trên nóc nhà.

Đột nhiên có tiếng gió rít gào sau lưng, Phạm Vân vẻ mặt cực kì trầm trọng, Cương khí vận chuyển ra sau lưng.

Bành!

Mũi tên bay đến bị hắn chấn vỡ, hóa thành vụn gỗ bay đầy trời.

"Quả nhiên là có truy binh!"

Hắn ta nhảy xuống ngõ nhỏ, len theo đó mà đi. Đột nhiên Phạm Vân cảm thấy hai chân như dẫm phải sình lầy, không ngờ lại là thật! Dưới chân hắn mặt đường hóa thành một bãi lầy rất dính, hắn phải cố lắm mới có thể rút chân ra.

Lúc này từ hai bên đường Trần Phong lập tức nhảy ra, trong tay nắm lấy một cây đao, ầm ầm chém xuống.

Keng!

Bảo khí va chạm vào bàn tay của hắn ta không ngờ lại vang lên tiếng leng keng như kim loại va vào nhau, rất chói tai.

"Được lắm! Lại dám ám sát ta sao? Ha ha.."

Hắn ta cười vang, toàn thân Cương khí bắn ra, hóa thành một lớp áo bảo vệ quanh cơ thể, mà vũng đất dưới chân cũng bị hắn chấn bay lộ ra mặt đường.

Một chiêu không thành nên Trần Phong lập tức đem cây đao thu vào Nhẫn không gian, lại nhanh chóng lui về. Phạm Vân vừa định đuổi theo thì đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, lập tức tức quay người đón đỡ.

Oành!

Thành gầm lên, trong cổ họng phát ra âm thanh như hổ gầm, đinh tai nhức óc, trong sóng âm còn mang theo Cương khí, khiến hai lỗ tai Phạm Vân lập tức phun máu, đầu đau nhức!

Quyền ý!

Thành siết chặt nắm đấm, trên đó ẩn hiện một đầu hổ nhe nanh múa vuốt, rất giống thật. Đây là cảnh giới đầu tiên trong Ý cảnh, đem khí thế của võ kỹ hiển lộ ra, chấn nhiếp địch thủ.

Còn có thể gọi đây là Thế cảnh, trước đem khí thế bộc phát, sau đó Ý chí tuôn ra, đánh tan rã chiến ý của đối phương.

Tên kia nhất thời Cương khí hỗn loạn, bị một quyền của Thành đánh lên lồng ngực. Lập tức hai cái xương sườn đứt đoạn, miệng ói ra một bãi máu.

Trần Phong thừa lúc này chạy đến, sau đầu một Quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện, ầm ầm va chạm vào Phạm Vân.

Sóng lửa quét qua, đem Cương khí của hắn ta thiêu trụi không còn một mảnh!

Trần Phong thở phào, vừa lui lại thì một bàn tay đen sì từ trong sóng lửa vọt ra, mà theo đó là Phạm Vân, khuôn mặt cực kì dữ tợn.

"Giết!"

Bàn tay hắn hóa trảo, trên đó ngưng tụ thành hình của Ưng trảo, hiển nhiên hắn vận dụng võ kỹ đỉnh cao của mình.

Long trảo thủ!

Trần Phong cười lạnh, tay phải vươn ra đối cứng với Ưng trảo của Phạm Vân. Lập tức một tiếng bành, hai người đồng thời lui mấy bước, không phân cao thấp.

"Ưng trảo của lão ta thật mạnh, vậy mà chặn đứng được Long trảo thủ của ta!"

Trần Phong ngạc nhiên, bởi Cương khí hắn bây giờ đã là Khai Huyệt cấp, hùng hậu hơn tên này cả chục lần, nhưng không ngờ chỉ đánh hòa!

"Khoai nói không sai, Ngoại cương cảnh này còn rất nhiều tiềm năm để khai phá. Ta tuy Cương khí hùng hậu, chất lượng cực cao, nhưng thiếu khuyết chiến đấu."

Hết chương 175