Chương 154: Thân thế

Nam Việt Đế Vương

Chương 154: Thân thế

Mà theo đó đốt tre ngày càng sáng rực lên, mà Linh hồn của Khoai cũng được tẩm bổ, làn da vàng đen sạm nay đã loáng thoáng thấy màu xanh, hai mắt đầy khí thế.

"Thiếu niên, đi sang bên phải, nhắm đến cây cột đó....Đúng rồi, cắm đốt tre vào... Thật thoải mái!"

Ở trong thức hải hắn Khoai cười vang, thân thể cao lớn thấy rõ, mà theo đó nó phát ra từng đợt sóng chấn động kì dị, tỏa ra bốn phương.

Trần Phong thì vừa chạy vừa quan sát, thẫyung quanh đã có rất nhiều người, ai nấy đều như lâm vào điên cuồng, chém giết liên tục, thậm chí những người thân thiết với nhau cũng không ngoại lệ.

"Cần phải đi tìm đám người anh Thành, chị Thanh Hoa, Hà My, Ánh Nguyệt. Không biết họ có bị như thế này không?"

Hắn cắm đốt tre vào một cây cột, còn hai tay lại tung chưởng, đánh bay một tên cao thủ Nội cương vừa lao đến.

"Khoai ơi, xong chưa?"

"Sắp xong, đợi ta chút nữa!"

Khoai từ trong tinh thần hải hắn bay ra, trực tiếp vận dụng pháp lực, đem đốt tre tế lên, vụt một tiếng liền đem Mộc nguyên tố ở bán kính trăm dặm xung quanh đem hút sạch sành sanh, khiến cho nơi đây lập tức biến thành một màu xám, mặt đất, những cây cột làm bằng ngọc lục bảo đều trở nên xấu xí, giống như những cây cột tầm thường

"Xong rồi!"

Bàn tay nho nhỏ của Khoai siết chặt lại, mấy cái rễ trên đầu nó như bay múa, hóa ra một đám Linh quang, tản ra bốn phía.

"Ta đem những thứ quỷ dị kia hút lại, ngươi vận dụng Long thần Quan Tưởng quyết, lại đem Linh hỏa kia kích thích. Hãy nhớ dù thế nào đi nữa cũng phải giữ vững tâm thần, không được phân tâm, hiểu chưa."

"Khoan đã, ta chưa chuẩn...."

Hắn còn chưa nói xong đột nhiên cảm thấy bốn phía tỏa ra một màu vàng kim xen lẫn đen kịt, nhắm thẳng về phía hắn.

Long Thần Quan tưởng quyết!

Ý thức hắn hóa thành Long thần, trên đỉnh đầu Linh hỏa bắn ra từng cột lửa khổng lồ, đem ý thức hắn bao lại. Mà Khoai từ lúc nào cũng đứng trên đầu hắn, mấy cái rễ tre tỏa ra, hóa thành một cái lồng bao quanh bọn hắn.

Ầm ầm ầm

Những luồng sáng này điên cuồng ập tới, đột nhiên bị chặn đứng bên ngoài Tinh thần hải của hắn.

"Cái kia...hình như là Linh phù Hà My đưa cho ta!"

Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy từng thanh kiếm màu vàng kim hiện ra, chém lên tờ Linh phù nọ. Tờ Linh phù này đang tỏa ra luồng sáng chói mắt, đem tất cả công kích đỡ lấy, nhưng bản thân năng lực cũng bị tiêu hao, sớm muộn sẽ vỡ nát mà thôi.

Rắc rắc rắc

Trên Linh phù đột nhiên hiện ra một vết nứt, mà mưa kiém bị chặn bên ngoài cũng theo đó mà tràn vào.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Tinh thần hải hắn phút chốc chịu vô số vết cắt, mặt nước bị chém ra làm mấy trăm phần, không gian cũng bị đánh thủng mấy ngàn lỗ, tùy thời sụp đổ!

"Đến rồi đấy! Sẵn sàng chưa nào?"

Khoai hưng phấn hét to, hai bàn tay nhỏ vung vẩy, đột nhiên keng keng keng, mấy mũi kiếm đem cái lồng do rễ của nó tạo thành chém vỡ nát, mà chúng tốc độ không chút suy giảm, chém lên mấy cột lửa do Linh hỏa taọ thành, lập tức Linh hỏa vỡ nát.

Grao

Ý thức hắn lúc này đang ở trạng thái Long thần, thấy kiếm chém đến lập tức giương vuốt lên đỡ, chỉ thấy xoẹt một tiếng mấy cái móng đứt lìa, thậm chí cắt đứt cánh tay hắn, khiến Trần Phong đau đến gần ngất đi.

"Thật kém cỏi, sao Âu Lạc Thần tộc lại có một tên như ngươi? Dùng toàn lực đi, đem đám kiếm quang đó hút vào!"

"Con mẹ ngươi!"

Trần Phong nhịn đau, miệng há lớn, đem toàn bộ kiếm quang hút vào bụng.

"Trời ơi, đồ ngu, ta nói là hút vào, chứ ai nói với ngươi là hút vào bụng? Chết chắc rồi!"

Khoai hoảng hốt kêu lên, bàn tay chạm vào bụng hắn, lập tức một luồng sáng xanh bắn ra, đem những Kiếm quang kiếm khí kia trấn áp, bảo vệ hắn.

"Luyện hóa, luyện hóa đi!"

Khoai kêu to, mà Trần Phong cũng làm liều, vận dụng Tinh thần lực cùng Linh hỏa, phối hợp với Khoai đem những Kiếm khí kiếm quang này luyện chế một lần. Từng đám khí đen từ trong những mũi kiếm này bắn ra, hóa thành một con Hắc Long, nhưng chưa kịp làm gì liền bị vô số thanh kiếm chém chết, hóa thành hư vô.

"Xong...."

Trần Phong thở ra một hơi, đem đám kiếm ý kiếm quang kia phun ra, hóa thành một cơn mưa kiếm, treo lơ lửng trên đỉnh Tinh thần hải hắn.

Lúc này Tinh thần hải hắn cảnh tượng cực kì mĩ lệ,trên cao treo cả mấy ngàn thanh kiếm màu vàng kim, phía dưới là một vùng đất cây cối um tùm, ở giữa lại là một biển lửa cháy phập phùng.

Ý thức Trần Phong quay về trạng thái ban đầu, chỉ cảm thấy cực kì đau đớn, dù sao đây cũng là bị thương trong ý thức Linh hồn, so với thân thể còn muốn vượt xa. Hắn vốn đã ngất đi, chẳng qua Khoai liên tục truyền năng lượng cho hắn, khiến hắn muốn ngất đi cũng không được, chỉ có thể giữ lại một tia ý thức mà thôi.

"Vẫn được à?"

Khoai trợn mắt, lẩm bẩm trong lòng:

"Rõ ràng mình tính toán sai, đám kiếm ý kia hoàn toàn có thể đem tên nhóc này chém chết tại chỗ. Nhưng thôi...."

Hai mắt nó liếc sang chỗ khác, cười nham hiểm:

".....dù sao tên nhóc này cũng đâu biết chuyện gì, đúng không? Ha ha ha."

Trần Phong lúc này cảm giác đau đớn đã dịu đi, nhìn Tinh thần hải của mình mà há hốc mồm, nói không nên lời.

Rắc rắc...

Đột nhiên không gian bốn phía vang lên mấy âm thanh to rõ, sau đó không gian xung quanh đột nhiên vỡ vụn, sau đó lại xây dựng lại, khiến Tinh thần hải của hắn rộng ra không biết bao nhiêu lần!

"Đã có thể so với mấy tên cao thủ Chuyển Linh cảnh rồi! Tên nhóc này thật quái dị, Cánh cổng Linh hồn thì không có, Tinh thần hải vẫn mở rộng gấp mấy lần cùng cấp, chậc chậc."

Trần Phong lúc này cảm nhận được Tinh thần lực mạnh mẽ hơn vô số lần, mỗi ngóc ngách trong cơ thể đều cảm nhận được, hơn nữa Chân khí cũng vì thế mà thêm rắn rỏi, xem chừng đã có thể so với cao thủ Ngoại cương. Hắn còn cảm thấy được bán kính năm trăm mét xung quanh, mỗi một cử động đều không để lọt.

"Chỉ mở ra bốn Chủ mạch, nhưng Chân khí lại có chất lượng của Ngoại cương, rốt cục ta là cảnh giới nào?"

Hắn thuận tay chỉ về phía trước, tức thì Chân khí hóa thành một thanh kiếm khí dài hai mét màu đỏ rực, trên đó tản ra từng luồng nhiệt nóng cháy.

"Thật là Ngoại cương."

"Anh Phong!"

Thanh âm trong trẻo của Hà My từ xa xa truyền đến, mà theo sau đó là nhóm người anh Thành, Ánh Nguyệt, Thanh Hoa, mỗi người đều có chút chật vật.

"Chú em đi đâu, để bọn anh mệt chết."

Thành vừa chạy vừa thở dốc, nói ngắt quãng.

"Mấy người ở quanh đây thật kì lạ, ai nấy như bị ảo giác, điên cuồng chém giết nhau. May mà có Hà My ở bên cạnh giải phép, nếu không thì chúng ta đã bị xong đời rồi."

Trần Phong ngạc nhiên, nhìn sang Hà My. Lúc này cô bé đang đi một vòng quanh hắn, vừa đi vừa lẩm bẩm thứ ngôn ngữ gì đó, hắn một từ cũng nghe không hiểu.

Đột nhiên Hà My kéo hắn ra một góc, thì thầm:

"Anh đã xảy ra chuyện gì vậy? Em thấy tờ Linh phù em cho anh bị thủng một góc lớn, bị hỏng rất nặng."

Trần Phong nói qua loa các chuyện, dù sao việc hắn xảy ra tương đối kì dị, không nên tiết lộ ra ngoài.

"Ồ ta tưởng ngươi ngốc mà cũng không ngốc. Không ngờ lại lừa được một con bé Ma pháp sư. Dáng người không tệ, tuy hơi nhỏ nhưng trắng trẻo nõn nà, sau này chắc cũng là mỹ nữ. À ngươi thử nắm lấy cổ tay con bé xem sao."

"Làm gì?"

Trần Phong hừ lạnh, ánh mắt khinh bỉ nhìn nó.

"Bảo làm cứ làm đi, trẻ nhỏ thời nay khó dạy thế không biết."

Trần Phong rốt cuộc cũng chịu thua, đành làm theo lời nó. Thấy hắn đột nhiên nắm lấy tay mình, Hà My phút chốc đỏ cả mặt, lắp bắp:

"Anh Phong, nơi này còn có nhiều người, như vậy...."

Cô bé thấy hắn bạo dạn như vậy thì cũng hốt, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Phong thì mới hiểu ra, thầm nghĩ:

"Anh ấy không phải là muốn nắm tay mình...."

"Quang Minh Thánh thể! Thằng này giỏi, chăn rau nào không chăn, chăn đúng cái rồi!" Khoai cười lớn, liên tục bay qua bay lại trong Tinh thần hải của hắn.

"Quang Minh thánh thể, kết hợp với Âu Lạc thần tộc Thần thể, lại có một tồn tại vĩ đại như Khoai ta đây thì tên nhóc này chuẩn bị bất tử rồi còn đâu?"

Trần Phong nghe nó nói vậy cũng đỏ cả mặt, ho khan đáp:

"Khụ khụ, ý ngươi là sao?"

Khoai cười đắc chí:

"Ngồi xuống, để ta nói ngươi nghe. Ngươi có cảm thấy từ nhỏ đến giờ, mỗi lúc bị thương thì ngươi sẽ hồi phục rất nhanh, có đúng không?"

Trần Phong nhớ lại, thấy nó nói cũng đúng, bèn gật đầu.

"Ngươi biết tại sao không? Đó là do ngươi có trong mình thể chất đặc biệt, là do tổ tiên truyền xuống! Mà huyết mạch này của một chủng tộc tên là Âu Lạc Thần Tộc, là do viễn cổ Long tộc cùng Tiên tộc kết hợp mà thành. Long tộc lấy cơ thể cường đại làm kiêu ngạo, mà khả năng khôi phục cũng rất kinh người. Tiên tộc lấy tinh diệu, lấy biến hóa làm sở trường. Hai thứ gộp lại khiến chủng tộc các ngươi cực kì cường đại, dù là trên Huyền Thiên thế giới lúc đó cũng là một chủng tộc nổi danh."

Trần Phong a một tiếng, tấm tắc khen:

"Ra là vậy. Ta nhớ từng đọc qua mấy truyền thuyết, nói về tổ tiên Nam Việt Quốc ta là Long Thần cùng Tiên Tộc. Hai người sinh ra trăm con, sau đó dần sinh sôi thành người Nam Việt ngày nay."

"Xem như ngươi cũng có chút kiến thức. Năm đó Long Thần các ngươi tên Lạc Long Quân, hắn ta sinh vào thời điểm thế giới này xuất hiện rất nhiều nền văn minh, mà theo đó là các vị Thần! Hắn lấy tư cách hậu bối, một đường tu luyện mà lên, vào thẳng đến Thần cảnh."

Nói đến đây Khoai đột nhiên ưỡn ngực, cao giọng kể:

"Mà ngươi biết không, hắn tại sao có thể chém giết nhiều tồn tại cường đại, thậm chí có một con Thụ yêu Quỷ Xương Cuồng đã tiếp cận Thần cảnh nhưng vẫn bị hắn đánh lui? Bởi hắn có thân thể cường đại, cộng thêm ta giúp hắn có sức khôi phục khủng bố, đủ để mài chết bất kì tồn tại dưới Thần cảnh nào. Bây giờ ngươi có thể chất không kém gì hắn, có ta, còn có con bé này. Ngươi chỉ cần thải bổ con bé, lấy đi Quang Minh thánh lực thì đảm bảo dù thân thể bị xé ra làm mười mảnh cũng khôi phục được."

"E hèm, chuyện thải bổ thì để sau thôi. Giờ ta muốn hỏi ngươi, làm sao để vận dụng huyết mạch của ta?" Vẻ mặt Trần Phong cực kì nghiêm túc, khiến Khoai lúc này cũng an tĩnh trở lại, lắc đầu nói:

"Không biết"

"Ngay cả ngươi cũng không biết ư? Ta tưởng Khoai trên thông thiên văn dưới tường địa lí, chuyện gì cũng làm được mà?"

Khoai lắc đầu, mấy cái rễ tre trên đầu run rẩy:

"Ngươi không cần nịnh ta, ta không làm được. Chắc ngươi biết đám khí đen chứa trong kinh mạch của mình? Ngay cả ta cũng chỉ kiềm chế được nó, không thể tiêu diệt. Trừ phi khôi phục lại trạng thái mạnh nhất thì còn được."

Hết chương 154