Chương 147: Cứu giúp

Nam Việt Đế Vương

Chương 147: Cứu giúp

Trần Phong lập tức cảm thấy nặng nề, đột nhiên hít sâu một hơi, nói:

"Thưa thầy, có thể cho em thay thế thầy áp chế độc trong cơ thể Lê Nghĩa không ạ? Thầy cũng thấy đó, Chân khí của em là khắc tinh của độc này. Mà thầy làm việc từ nãy đến giờ rồi, cũng nên nghỉ chút chứ ạ?"

Thầy giáo nhìn hắn hồi lâu, vẻ mặt có chút không tin tưởng, nhưng đột nhiên kêu a lên một tiếng, sau đó gật đầu, nói:

"Tôi tin em lần này. Độc này cứ cách 8 tiếng lại bùng phát một lần. Thầy đã trừ đi bảy phần độc rồi, còn ba phần khác thì có lẽ em sẽ xử lí được."

Nói xong ông ta liền đi ra khỏi căn phòng, để lại Trần Phong cùng Lê Nghĩa

"Trần Phong, ngươi đến đây làm gì? Cười nhạo ta sao?"

Lê Nghĩa dựa lưng vào tường, thở hổn hển, sắc mặt vàng như nghệ. Tuy độc trong cơ thể đã bị đẩy lui nhưng vẫn chưa bị trị hoàn toàn, chỉ là miễn cưỡng trấn áp mà thôi.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi."

"Giúp ta? Ha ha khục... ngươi đang đùa hay sao...khục. Tính cách của ngươi ta cũng biết, làm gì có chuyện một tên như ngươi cứu ta được?"

Lê Nghĩa vừa nói vừa ho, khiến cho chiếc chăn đắp lên người hắn nhuốm một màu đỏ thẫm.

Trần Phong thở dài, lấy từ trong Nhẫn không gian ra một bình thuốc, sau đó liền đưa cho Lê Nghĩa.

"Uống đi, nó có thể giúp ngươi hồi phục không ít."

"Ta không cần!"

Hắn gạt tay ra, lộ ra nụ cười thảm, nói:

"Vì được sống mà bắt ta phải nhịn nhục, bắt ta phải bị cười nhạo thì ta chịu không nổi. Vả lại, ta đã là một phế nhân, còn làm gì được cho đời, uống vào làm gì?"

Trần Phong thấy hắn như vậy không khỏi có chút chạnh lòng, thở dài một tiếng. Hắn lúc nãy kiểm tra thân thể của hắn ta thì thấy thương thế quả thực rất nặng, các đường Khí mạch đều bị ăn mòn sáu bảy phần, hơn nữa độc đã đi vào nội tạng, xương cốt, cách cái chết không xa. Dù có chữa được thì hắn cũng sẽ tàn phế suốt đời, chỉ có thể nằm liệt trên giường, còn việc tu luyện gì gì đó thì mơ đi!

"Kệ mẹ hắn, trước hết bắt hắn uống hết thuốc rồi nói gì thì nói!"

Trần Phong nghĩ vậy liền hành động, tay trái vươn ra chụp lấy miệng Lê Nghĩa, sau đó bóp mạnh, đem nước thuốc rót vào miệng gã.. Lê Nghĩa vốn đang yếu nên không có chút sức phản kháng, mặc cho Trần Phong tùy ý hành sự. Chân Khí của Trần Phong truyền vào thân thể Lê Nghĩa, giúp hắn luyện hóa dược lực, sau đó lại đem chúng tản ra khắp cơ thể.

Khụ khụ

Lê Nghĩa ho khan mấy tiếng, đột nhiên quát lên:

"Ngươi cho ta uống cái gì? Ngươi muốn giết ta ư? Có giỏi thì giết đi! Đây này, giữa trán này, chỗ này nhiều máu này, có giỏi thì đánh đi!"

Gã có thể cảm nhận được khả năng cảm nhận với cơ thể yếu đi rõ rệt, thậm chí đầu óc mơ hồ, toàn thân mệt rã rời. Cái bóng tử vong chậm rãi bao phủ hắn, khiến hắn không khỏi hoảng hốt. Con người bình thường rất mạnh miệng, nói rằng ta đây không sợ chết, nhưng khi tử thần tìm đến thì hai chân họ lại nhũn ra, tìm mọi cách được sống. Và Lê Nghĩa cũng không phải ngoại lệ, hắn chỉ là một võ giả bình thường, không có gì đặc biệt, trước mặt cái chết hắn tựa một con kiến vậy.

Trần Phong nhìn gã hồi lâu rồi đột nhiên hỏi:

"Ngươi có cha mẹ không? Có người thân không?"

"Ngươi hỏi làm gì?" Giọng của Lê Nghĩa run run, bây giờ hắn đã cảm thấy thân thể tê liệt hoàn toàn, ngay cả cử động một ngón tay cũng khó.

"Ta chỉ hỏi thôi, ngươi có người thân nào không? Cha mẹ, anh em, ông bà..... Ngươi có nhớ họ hay không? Ngươi có muốn gặp họ không?"

"Ta....ta..."

Gã rung giọng, đáp:

"Ta có cha mẹ, có ông bà, có chú bác, còn có một thằng em trai, năm nay mười tuổi. Nó rất ngu ngốc, suốt ngày bám lấy ta, đòi ta dạy võ. Ta dạy thế nào nó cũng không hiểu, tu luyện thì cả mấy năm cũng chỉ tăng lên một chút thực lực...."

Gã nói rất nhiều, có lẽ vì nghĩ mình sắp chết nên tâm tình cũng yếu đi nhiều, có nhiều chuyện muốn kể ra:

"....ta yêu Thanh Hoa. Cô ấy không những xinh đẹp, lại rất thông minh, trí tuệ, đối xử với mọi người cực kì nhẹ nhàng. Đáng tiếc ta chỉ là loại người ngu ngốc, chỉ biết đánh đấm, làm sao có thể lọt vào mắt cô ấy...."

Gã nói nhiều lắm, nói đến đâu thì nước mắt chảy giàn giụa, hai tay muốn siết chặt nhưng không thể. Gã cảm thấy cổ họng dần dần không hoạt động theo ý muốn nữa, dù nói cũng lắp ba lắp bắp, có lẽ vài phút nữa thì dù hắn muốn nói cũng không được.

"Ta....ta...ta...."

Cuối cùng hắn ú a ú ớ, lưỡi hiển nhiên không còn tuân theo sự điều khiển của hắn nữa. Trần Phong thấy vậy chỉ nhún vai một cái, nói:

"Trước lúc ngươi mất đi thính giác, ta nói luôn một câu. Lần này ta cứu ngươi bởi vì gia đình ngươi, người thân ngươi, đứa em tội nghiệp của ngươi, chứ không phải vì ngươi, hiểu không?"

"A...a..a"

Tay phải Trần Phong vươn ra, lập tức từ trong lòng bàn tay phun ra Hỏa Chân khí có chứa một tia Linh hỏa, dẫu chỉ có một tia nhưng cũng rất nguy hiểm. Hắn chậm rãi đem tia Linh hỏa này sát nhập vào cơ thể Lê Nghĩa, Hỏa lực tỏa ra bốn phía, đi đến đâu độc tố bị đốt cháy đến đó, không thể đỡ nổi dù chỉ một chút. Phút chốc thân thể của Lê Nghĩa đã sạch bóng chất độc, nhưng thân thể hắn lại bị ảnh hưởng cực kì nặng. BỊ độc tàn phá một lần, nay lại thêm Linh hỏa nên tất cả gần như sụp đổ, may mắn hắn là võ giả nếu không đã chết từ lâu rồi. Mà nếu lúc này hắn còn ý thức thì có lẽ sẽ kêu la thảm thiết bởi cảm giác này cực kì đau đớn, tựa như đem gã ném vào biển lửa vậy.

"Bây giờ thì chỉ có thể cầu nguyện thôi. Khoai, lại phiền ngươi lần nữa rồi."

Ý thức hắn xuất hiện trong Tinh thần hải, vái đốt tre một cái rồi nói.

"Ta thật sự mong ngươi có thể giúp ta lần này. Nếu được ta sẽ tìm cho ngươi một cánh rừng rậm nhất để ngươi có thể thoải mái hấp thụ Mộc hệ Linh khí."

Đốt tre lắc lư mấy lần, giống như đang suy tư, như đang lưỡng lự có nên nghe theo lời Trần Phong không. Nhưng cuối cùng nó cũng đồng ý, một tia sáng màu xanh lục từ nó bắn ra rơi vào thân thể Lê Nghĩa. Có thể thấy bằng mắt thường những vùng da bị tổn thương nhanh chóng liền lại, da mới mọc lên, mà thân thể cũng căng tràn sức sống.

"Lần nào cũng vậy, thằng Khoai này truyền ra dù chỉ là một tia năng lượng thôi cũng có thể đem người từ tay thần chết kéo trở về. Sau này nếu có dịp phải trấn lột nó một ít để tu luyện mới được."

Tầm mười phút sau thì những biến đổi này cũng kết thúc, mà Lê Nghĩa cũng chậm rãi tỉnh lại.

"Ta còn sống, hơn nữa cơ thể này..."

Lê Nghĩa siết tay, cảm nhận được cơ thể căng tràn sức sống mà có chút không tin, hai mắt gã ướt lệ, nước mắt tuôn ra như mưa.

"Sao có thể, trời ơi, ta còn sống, còn sống.... Cha mẹ ơi, con còn sống!"

Hắn gào lên sung sướng, thanh âm vang vọng bốn phía. Nhưng rồi khi nhìn sang Trần Phong đang cười tủm tỉm bên cạnh thì không khỏi giật mình, lúng ta lúng túng, không biết nói thế nào.

"Đừng ảo tưởng. Ta cứu ngươi vì người thân của ngươi, chứ không phải vì ngươi. Hiểu chứ?"

Lê Nghĩa nghiến chặt răng, cúi đầu không đáp.

"Độc của ngươi chưa trừ hoàn toàn, ở sâu trong thân thể vẫn còn không ít. Mấy tiếng nữa ta sẽ lại giúp ngươi trấn áp, bởi vậy nhớ có mặt ở đây."

Nói xong Trần Phong chắp tay đi ra khỏi phòng, bộ dạng cực kì bình thản. lê Nghĩa nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên nghiến răng đáp:

"Cảm ơn vì đã cứu giúp ta!"

Gã không biết Trần Phong giúp gã là có mục đích gì, nhưng việc gã được Trần Phong cứu là sự thật! Lê Nghĩa tuy là một tên cơ bắp nhiều hơn não, nhưng gã vẫn hiểu được đạo lí ăn quả nhớ kẻ trồng cây. Việc cảm ơn là điều tối thiểu phải làm, đó chính là hành động cơ bản.

Trần Phong nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, vừa đi vừa ngâm nga hát. Hắn đã đạt được mục đích thứ nhất, chỉ cần tiến hành tiếp thì kế hoạch sẽ hoàn thành thôi.

Bên ngoài về việc cứu chữa cơ bản đã hoàn tất, chỉ cần ít ngày nữa là mọi người có thể khỏi hẳn. Trần Phong thấy Hà My cũng Ánh Nguyệt đang ngồi tựa vào một bức tượng, dáng vẻ mệt mỏi, mồ hôi chảy lấm tấm trên khuôn mặt.

"Mệt lắm không, uống tí nữa cho lại sức đi."

Trần Phong cười nói, hai tay đưa hai chai nước về phía hai người. Thấy hắn làm vậy hai cô nàng nhất thời sửng sốt, rồi Ánh Nguyệt cười phá lên, nói:

"Cảm ơn cậu nhé. À mà Trần Phong cũng có lúc như vậy cơ à? Thật khó tin nhé. Hay là cậu đi mất bốn ngày, bị tên nào chiếm mất thân xác này rồi?"

Còn Hà My thì gật đầu cái rụp, nói nhỏ:

"Cảm ơn anh nhiều lắm."

Trần Phong nhún nhún vai, đáp:

"Tùy cậu, nghĩ sao cũng được. Đôi lúc thấy làm người tốt thật là vui."

"Không tin!"

Ba người bọn hắn ngồi nói chuyện hồi lâu. Trần Phong thì kể lại mấy ngày luyện tập địa ngục gần đây, còn Ánh Nguyệt thì kể lại chuyện bị bọn kia đột kích.

"Cậu không biết đâu, bọn kia rất kì lạ. Chúng tấn công có vẻ như không phải là để cướp bóc, trái lại giống như muốn tiêu diệt các võ giả trẻ tuổi vậy.

"Tiêu diệt võ giả trẻ tuổi?"Trần Phong nhíu mày, bắt đầu cảm thấy âm mưu nào đó.

"Thật đấy, lúc tấn công vào đây bọn chúng nhắm thẳng về dãy phòng của các học viên, người nào chống cự liền bị đánh gục hoặc hạ độc. Lê Nghĩa là ví dụ điển hình. Phòng bọn tôi cũng bị bọn chúng tấn công, nhưng vừa tiến vào thì..."

Ánh Nguyệt nhìn sang Hà My chốc lát, lại nói tiếp:

"Bị Hà My dùng một chiêu đánh chết, thậm chí trong đó có một tên là Ngoại cương cao thủ. Thật là đáng sợ."

Trần Phong cũng không quá bất ngờ về chuyện này, hắn biết Hà My chắc chắc không hề tầm thường, không nói về bối cảnh sau lưng thế nào, chỉ riêng thực lực cá nhân cũng đủ để cô bé tung hoành trong bí cảnh này rồi.

"Không lâu trước đây chúng ta bị hai tên lạ mặt ám sát, hôm nay lại có một đám khác đến với mục đích tương đối giống. Xem ra có hai khả năng, đó là có kẻ muốn đem lớp trẻ ba thành diệt sạch, còn vì sao làm như vậy thì chưa rõ. Hai là trong ba thành có ai đó là người chúng muốn bắt giữ, nhưng chúng không nhận được thông tin đầy đủ, bởi vậy chỉ có thể đánh bậy đánh bạ, bắt cóc tất cả các võ giả trẻ tuổi."

Hết chương 147