Nam Việt Đế Vương

Chương 117.

Xét về thực lực tổng thể thì thành Quỳ Dương mạnh hơn một đoạn, cao thủ Nội cương cũng có bảy tám người, còn bên thành Minh Dương chỉ có ba bốn người, kém hơn hẳn.

Lúc này có hai cao thủ Nội cương cảnh đang so chiêu, đều ở độ tuổi ba mươi, thiên phú như vậy cũng chỉ có thể xem là bình thường. Đương nhiên Nội cương cấp chiến đấu vẫn rất đặc sắc, hai người đã dùng đến tám phần khả năng của mình, mỗi quyền đánh ra đều cực kì uy lực, cộng thêm mọi người xung quanh liên tục gào thét nên cực kì khốc liệt.

Rốt cục cao thủ của thành Quỳ Dương kia lại thua, bị đánh bay ra xa. Người của thành Minh Dương cười to, bọn họ vốn yếu thế hơn, nhưng chiến thắng vừa rồi đã khiến sĩ khí mọi người tăng cao, liên tục cười chế giễu đám người thành Quỳ Dương.

Tuy người kia thua không đại biểu là thành Quỳ Dương thua, nhưng mọi người ở đây vẫn cảm thấy khuôn mặt nóng rát, như bị cho một bạt tai vậy. Bởi vậy lại có mấy người lục tục tiến lên khiêu chiến. Vị Nội cương cảnh chiến thắng lúc nãy hoàn toàn không sợ sệt, trái lại còn cười lớn, thủ thế chờ chiến.

"Quả nhiên là Nguyễn Hữu Bình có khác, bọn người kia làm sao đánh lại cơ chứ?"

"Ngài ấy chính là cao thủ số một trong Nội cương cảnh, năm nay đã là Nội cương đỉnh cao, có mấy người có thể so được?"

Người ở đây đông, hiển nhiên có người liếc qua liền biết mặt. Người này không thuộc gia tộc nào trong thành Minh Dương, mà chỉ làm việc cho Thợ săn công hội. Hắn ta không phải là Linh thể gì cả, thiên phú cũng thấp đến đáng thương, nhưng một lần may mắn ra bờ sông chơi lại hái được một linh quả, từ đó có thể tu luyện. Tuy hai mươi sáu tuổi mới bước vào Nội cương nhưng tiền đồ vẫn còn rộng mở với gã. Có lẽ sau lần tiến vào bí cảnh này thì hắn có thể đột phá Ngoại cương, lúc đó dù là Triệu Lâm - cha của Triệu Hảo, người có thiên phú tốt nhất trong 10 năm nay thì cũng khó mà so với hắn.

Hắn chiến đấu liên tiếp với hai cao thủ Nội cương cảnh khác và không ngờ lại giành chiến thắng, bởi vậy uy thế ngày càng thịnh, bắt đầu có xu thế trấn áp toàn trường.

"Không biết là ngài có đồng ý đánh với người trẻ tuổi như ta không?"

Phạm Anh Việt chầm chậm đi vào, vẻ mặt lạnh băng, ánh mắt tựa như kiếm, chiếu thẳng đến Hữu Bình. Gã tuy mới chiến hai trận nhưng nghe lời khiêu chiến này thì không nhị được mà cười vang, đáp:

"Tại sao không được?Thiên tài như cậu tôi muốn chiến từ lâu rồi."

Thanh niên kia gật đầu, sau đó rút kiếm, cắm xuống đất.

"Ngài hãy hồi phục đi, khi nào xong thì chúng ta sẽ chiến một trận. Ta cũng không muốn lợi dụng khi người ta đang yếu, nếu thắng cũng chẳng vẻ vang gì."

Hữu Bình cũng không nhiều lời, bắt đầu vận chuyển Dẫn khí thuật khôi phục Chân khí. sau khoảng mười lăm phút thì gã đã khôi phục hoàn toàn, chiến ý hừng hực.

"Đã được rồi!"

Anh Việt cười nhẹ, ngay cả kiếm cũng không rút lên, chỉ lấy ra một đôi đũa sau đó nói:

"Mời."

Hành động này nếu là kẻ khác thì sẽ nghĩ rằng đây là sự khinh bỉ trắng trợn, nhưng Hữu Bình thì khác, gã biết hành động của Anh Việt chắc chắn có thâm ý gì đó. Bởi vậy gã siết chặt hai nắm đấm, thân thể như một con bò mà lao thẳng đến.

Thanh niên kia không hề nao núng, vẫn đứng thẳng, đôi đũa chỉ về phía trước. Cộp một tiếng, bàn tay va chạm cùng đôi đũa vậy mà lại ngang nhau, không hơn không kém.

Mọi người xung quanh ồ lên một tiếng, nhất là những cao thủ như Viện trưởng thì càng thở dài, nói:

"Một tháng vừa rồi tên nhóc này đã tiến bộ một mảng lớn! Chiến lực này đã có thể so với Nội cương hậu kì lâu năm rồi! Các ngươi hãy cẩn thận."

Nhóm Trần Phong được Viện trưởng cảnh báo hiển nhiên càng lo lắng hơn, chiến lực như vậy thật quá mạnh mẽ. Nhất là Triệu Hảo luôn tự phụ mình có thiên phú chiến đấu rất tốt, nhưng so với người này xem ra không đủ rồi.

Hữu Bình thấy một chiêu này không hiệu quả lập tức thay đổi chiêu khác, hai bàn tay hoá trảo như một con gấu lớn vồ mồi. Mà thanh niên kia chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng buông đôi đũa xuống, lại tung chưởng, tiếp lấy hai trảo kia.

Bành!

Một thanh âm rõ to vang lên, cùng lúc đó là thân hình hai người bật ra, lùi lại mấy bước. Chẳng qua Hữu Bình chỉ lùi hai bước, mà thanh niên kia lại lùi bốn bước. Ai mạnh ai yếu đã rõ.

"Quả nhiên là cao thủ số một trong Nội cương cảnh của thành Minh Dương, mạnh!"

Hắn ta nói một câu như vậy liền lùi lại, bước đi, còn Hữu Bình thì chỉ lắc đầu không nói. Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì cho rằng hắn đã thắng, nhưng thực tế thì chưa chắc! Lòng bàn tay hắn bây giờ đang bị vô số luồng Chân khí hoá thành hình trôn ốc phá hoại, nhất thời khó có thể khu trừ. Còn một chiêu kia của hắn tuy đánh lui được thanh niên kia nhưng hiệu quả không nhiều, cùng lắm đánh cho cổ tay đau nhức mà thôi.Nếu hai người chiến một trận thật sự thì hắn có lẽ sẽ thắng, nhưng là thắng thảm!

"Thiên tài! Đó chắc chắn là bí thuật vận dụng Chân khí!"

Hắn chỉ thở dài như vậy rồi quay đầu bước đi, để cho vô số người của thành Minh Dương hò hét chúc mừng, còn hai thành phố kia thì mặt mày tối thui, chỉ biết đe dọa mấy câu xã giao rồi kết thúc.

Trần Phong không giống như những người khác, hắn là Linh thể cho nên cực kì nhạy cảm với Chân khí. Một chiêu kia kẻ khác chỉ thấy Hữu Bình mạnh hơn hẳn, nhưng trong mắt hắn thì Anh Việt chỉ kém một chút mà thôi. Nội cương trung kì chiến hậu kì thì nhân tài cũng không được, mà phải là thiên tài. Chiến lực của Nội cương hậu kì mạnh hơn Nội cương trung kì phải sáu bảy lần, trong khi đó Nội cương đỉnh cao chỉ mạnh hơn Nội cương hậu kì hai ba lần mà thôi.

"Anh ta quả thật là một đối thủ đáng gờm. Với thực lực hiện tại của mình hoàn toàn không thể đánh lại, chỉ có thể sử dụng phương thức xấu một chút. Đánh hội đồng!"

Trong xã hội thường thì những người tài giỏi hơn người thì sẽ kiêu ngạo, nhất là thiên tài thì càng kiêu ngạo. Và điều đó cũng đúng với thế giới của tu luyện giả, thậm chí còn được khuếch đại lên mấy lần. Càng là thiên tài thì càng có lòng tự tôn tự ngạo sâu sắc. Họ hiếm khi lập tổ đội để chiến đấu mà thường đi một mình. Nhiều người từ đó để thể hiện mình, nhưng một số kẻ khác lại cảm thấy đồng đội là gánh nặng, không hỗ trợ được gì.

Anh Việt hiển nhiên thuộc dạng thứ hai. Hắn có thực lực, có thiên phú, có tiền vốn để kiêu ngạo. Nhìn xem, tuy có rất nhiều người vây quanh hắn, nam thì lộ ra vẻ khâm phục, nữ thì lộ ra vẻ mê say, các bậc trưởng bối thì tán thưởng không thôi, nhưng hắn ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm. Hắn ta lạnh, bởi vì trong lòng hắn những người này quá phiền phức, ảnh hưởng đến hắn.

"Hắn đi lẻ một mình chính là cơ hội của ta. Hắn mạnh, nhưng còn xa mới đạt đến mức vô địch. Nếu phối hợp tốt thì việc đánh gục hắn không khó."

Trần Phong suy tư hồi lâu, rốt cuộc đã tìm ra phương án khắc chế cao thủ bậc này. Hắn cũng không phải loại người kiêu ngạo, lúc nào cũng phải công bằng, phải chiến đấu 1 vs 1. Đối với hắn, trừ những các thủ đoạn đê hèn như tẩm thuốc độc, bắt cóc người thân,.... Còn lại hắn đều dám làm. Đánh hội đồng thì xấu mặt ư? Vô liêm sỉ ư? Không có tư cách cường giả ư? Ai bảo ngươi không lập tổ đội mà thích đi một mình, đáng đời.

Khoảng ba mươi phút sau, đột nhiên không gian phía trên quảng trường kịch liệt rung động, cùng với đó là một giọng nói truyền ra:

"Võ giả ba thành Minh Dương, Quỳ Dương, Tương Phong nghe lệnh. Giờ lành đã đến, bí cảnh sắp mở, hãy chuẩn bị đi."

Không gian chậm rãi mở ra, từ trong đó một người đàn ông trung niên bước ra. Người này tuổi tứ tuần, khuôn mặt vuông vức, khí thế cực kì uy nghiêm. Đặc biệt gã có một làn da rất đen, tựa như cột nhà cháy vậy, khiến nhiều người thị lực kém nhìn vào thì khó mà thấy đâu là miệng đâu là mũi, đâu là mắt.

"Kính chào ngài."

Ba vị Linh giả đứng đầu ba thành khom người chào, giọng điệu rất cung kính. Mà người đàn ông kia cũng không ra vẻ, ngay lập tức chào lại, sau đó nói:

"Mười năm trước Thanh Long Giang tông đã mở ra Minh Dương bí cảnh. Năm nay Hắc Thủy trạch chúng ta được Việt Vương giao phó, mở ra bí cảnh cho mọi người tìm kiếm bảo vật, tài nguyên, từ đó gia tăng thực lực. Mong mọi người thể hiện thật tốt trong lần này, bởi vì những ai thể hiện tốt có thể có cơ hội gia nhập vào Hắc Thủy Trạch ta, tiền đồ rộng mở."

Nghe gã nói đến đây rất cả đều há hốc mồm. Được gia nhập Hắc Thủy Trạch? Dù bọn hắn nằm mơ cũng mơ đến. Trong những thế lực mạnh mẽ nhất của Phủ Nghệ An, thì Hắc Thủy Trạch cũng nằm trong top 5! Tuy so ra kém Thanh Long Giang tông, nhưng vẫn không thể khinh thường. Hơn nữa sau lưng Hắc Thủy Trạch là Mai Hắc Đế tộc, truyền thừa từ thời đại Hắc ám. Chủng tộc này đã tồn tại trên cõi đời này hàng vạn năm, sừng sững không ngã. Thời đại Hắc ám kết thúc rồi đến Đinh, Lý, Trần,..các triều đại đều sụp đổ như Mai Hắc đế tộc vẫn tồn tại! Như vậy là đủ hiểu gia tộc này cường đại thế nào.

Có nhiều người đồn rằng, Thanh Long Giang tông là thế lực thứ nhất Phủ Nghệ An chưa hẳn đã đúng, chẳng qua các thế lực khác không muốn khoa trương mà thôi.

Hơn ba trăm võ giả phía dưới kích động không thôi, hai mắt sáng rực, tựa như có ngọn lửa chiến đấu đang bùng cháy lên.

Thấy được cảnh này thì người đàn ông cũng cười thỏa mãn, ra lệnh cho mọi người im lặng rồi lại nói tiếp:

"Vấn đề tiếp theo ta muốn nói đến trước khi mở ra bí cảnh, đó là vấn đề của thành Minh Dương."

Những lời nói này không khác gì một cây búa đánh lên lồng ngực võ giả thành Minh Dương, khiến họ hít thở không thông.

"Thành Minh Dương đã không còn cao thủ Huyền Linh cảnh trấn giữ, ngay cả người thủ hộ cũng là người do Thanh Long Gang tông phái tới. Về mặt người trẻ tuổi thì càng ngày càng yếu, chỉ có ba võ giả đạt đến Nội cương, trong khi đó tiêu chuẩn của thành Minh Dương phải đạt đến là mười."

"Vì vậy ta thay mặt cho Phủ chủ Phủ Nghệ An thông báo, giáng thành Minh Dương xuống làm Thị xã, cắt một nửa tài nguyên tu luyện. Một nửa này sẽ chia cho thành Tương Phong cùng thành Quỳ Dương. Nếu không thấy có sự tiến bộ, giữ nguyên hình phạt."

Nghe đến đây thì mọi người của thành Minh Dương không còn cảm thấy giống như có búa đập vào lồng ngực nữa, mà cảm thấy như bị đóng đinh vào lồng ngực, đau xót vô cùng.

Thành Minh Dương của bọn họ bị hạ phẩm! Bị giáng chức! Đối với những võ giả bọn họ mà nói thì bọn họ không chỉ mất tài nguyên tu luyện, mà còn mất mặt! Xấu hổ thay.

Trái với vẻ mặt bi thương tức tưởi của võ giả thành Minh Dương, thì võ giả hai thành kia lại cực kì hả hê vui sướng. Họ vừa được thêm tài nguyên tu luyện, lại vừa được cười nhạo võ giả thành Minh Dương, chẳng phải quá tuyệt sao?

Hết chương 117