Chương 113: Ám sát

Nam Việt Đế Vương

Chương 113: Ám sát

Hắn liên tiếp lấy được ba món đồ hiển nhiên đã khiến những kẻ khác ghen tị, mà đã ghen tị thì chắc chắn xảy ra chuyện. Chỉ một lúc sau có một thanh niên tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, đầu cạo trọc, mặt mày xăm kín hình đủ loài thú, trông rất ghê rợn. Nhìn qua là biết hắn ta thuộc về tầng lớp võ giả đen.

Võ giả đen, là những người tu luyện nhưng lại dùng nó vào các mục đích mang tính bụi đời. Có thể nói bọn hắn như là xã hội đen của người thường vậy. Bọn hắn thường tụ tập lại thành các bang hội, sau đó làm các việc phi pháp. Các lực lượng bảo an đều biết việc này, nhưng họ không ra tay dọn dẹp, bởi những người này chính là công cụ để bọn họ kiềm chế thế giới ngầm.

Người thanh niên nay liếc nhìn Trần Phong một chút rồi hất hàm hỏi:

"Nhóc con, mày làm thế nào vậy, nói mau."

Trần Phong ngay cả liếc nhìn gã cũng chẳng thèm, đáp:

"May mắn mà thôi."

"May, mày nghĩ tao là đồ ngu à? Mày muốn chửi tao đúng không? Á à, anh em đâu."

Tức thì hai bên đột nhiên xuất hiện tầm mười người dáng vẻ cực kì hung ác, bao vây lấy bọn hắn.

"Bọn hắn cố ý! Có kẻ muốn gây sự với chúng ta!"

Ánh Nguyệt ghé sát lại bên cạnh hắn, thì thầm.

Trần Phong gật đầu đồng ý, giọng trầm trọng:

"Cậu lùi lại, bảo vệ Linh Nhi và Hà My. Tôi sẽ cản chúng."

Người thanh niên kia chậm rãi bước lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, bàn tay chỉ thẳng mặt Trần Phong:

"Nhóc, giờ biết điều thì mau mau hô to mấy tiếng ông nội thì ta sẽ tha cho ngươi."

"Ông nội!"

Trần Phong điềm tĩnh trả lời, đối với hắn việc nói mấy từ này cũng chẳng mất mặt gì.

Nghe Trần Phong trả lời như vậy hắn ta cũng cứng đơ người. Hắn ta cứ nghĩ Trần Phong sẽ nghiến răng nghiến lợi không chịu, sau đó bọn hắn lấy cớ đó mà đánh đập một trận. Ai ngờ Trần Phong lại dứt khoát như vậy, nói ra không chút suy nghĩ, khiến mọi toan tính của gã đổ bể, mà bản thân gã cũng thành trò hề.

"Ta đã nói hết à? Mày phải quỳ xuống, bò kiểu chó đến chỗ tao rồi xin lỗi, nếu không..."

Gã còn chưa nói xong thì nắm đấm Trần Phong đã nện tới, đập thẳng vào mặt gã. Lực đánh lên mạnh đến mức khiến mặt gã biến dạng, hàm lệch ra một bên, mũi dập nát, bản thân thì bay xa ba bốn mét.

Trần Phong bóp bóp tay, ánh mắt sắc lạnh. Hắn biết rằng bọn người này vì lí do nào đó mà cố ý gây sự, dù sao cũng không thể vãn hồi, chi bằng đánh một đòn phủ đầu để dọa chúng nó, tránh cho chúng nó nghĩ mình nhỏ yếu dễ bắt nạt.

Mấy tên đồng bạn kia lập tức nhao nhao cả lên, cả đám cùng nhau xông lên.

"Lùi lại! Cấm gây sự ở trong khu này."

Người bán hàng một tay chỉ ra, lập tức một thanh kiếm khí to cỡ hai ngón tay bắn ra, chắn ngang giữa hai nhóm người bọn họ.

"Ngài nói vậy là có ý gì, rõ ràng thằng nhóc đó gây chuyện với chúng ta trước."

"Đúng vậy!"

"Ai nói là cậu ta gây sự trước?"

Đáp lại những lời kêu gào của bọn kia thì người đàn ông chỉ cười nhẹ.

Nghe ông ta trả lời vậy cả bọn nhất thời cứng lưỡi. Hiển nhiên ý tứ đã rõ, ông ta muốn bảo vệ Trần Phong.

"Được, được, chúng ta đi!"

Một tên trong đó nhấc thanh niên vừa nãy lên, sau đó rời đi.

Trần Phong thở ra một hơi, quay sang người đàn ông kia cảm kích nói:

"Cảm ơn bác nhiều."

Người đàn ông rút đi kiếm khí của mình, thản nhiên nói:

"Không có gì, chẳng qua bác không muốn bọn hắn gây chuyện ở đây rồi lan đến quầy bán hàng mà thôi. Mà cháu cũng cẩn thận, lũ người lúc nãy là người của......, tốt nhất đừng làm gì quá mức."

"Cháu hiểu rồi."

Hắn cảm ơn người nọ một tiếng, sau đó dẫn mọi người đi. Hắn cố ý chọn những nơi đông người để đi, bởi vì hắn vẫn cảm giác được xung quanh có không ít người đang theo dõi mình. Căn cứ vào dao động của Chân khí, Trần Phong đoán rằng những người này thực lực tuyệt đối phải từ Tụ khí hậu kì trở lên, thậm chí trong đó có hai người là Nội cương cảnh cao thủ.

"Chẳng lẽ lại muốn ám sát ta lần nữa? Nhưng quy mô này quá lớn, một nhóm chục người, trong đó có hai người là Nội cương. Với lực lượng như vậy thì Nội cương trung kì cao thủ cũng có thể bị giết chứ nói gì đến ta?"

Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng của hắn Ánh Nguyệt liền hỏi:

"Trần Phong, có lẽ chúng ta nên tìm một góc đông người để tránh bị đánh lén. Tôi sẽ thông báo về cho gia tộc, để cha cùng ông nội đến giúp đỡ."

Trần Phong suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu:

"Được, cứ làm như vậy đi."

Bọn hắn chọn lấy một góc có lượng người qua lại khá đông đúc rồi ngồi xuống, đương nhiên vẫn tập trung tinh thần cao độ. Lũ người kia đã bám theo bọn hắn, hiện tại đã vây thành một vòng xung quanh. Đương nhiên bọn hắn cũng không dám tuỳ tiện giết người, bởi hội chợ này là do một đội buôn có tiếng tăm tổ chức, nghe nói chủ đội buôn là Linh giả, hơn nữa còn là Linh giả bước thứ ba Huyền Linh cảnh. Phải biết dù là thành Minh Dương bây giờ người mạnh nhất cũng chỉ là Huyễn Linh cảnh đỉnh cao mà thôi.

"Đại ca, chúng ta nên làm gì đây? Tên nhóc này có vẻ đã nhận ra mọi chuyện rồi."

"Mày im cho tao, để tao nghĩ. Hoàng, có cách gì không?"

"Theo ta tên nhóc này đang cố kéo dài thời gian. Nhìn đi, con nhóc kia là cháu gái của một tên Ngoại cương cao thủ, nếu để lão già kia đến đây thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Ta bây giờ có một cách đó là tìm cách làm loạn khu vực này, sau đó nhân lúc đang hỗn loạn ra tay chém giết tên nhóc kia."

"Ý hay. Làm như vậy đi."

Cả đám người phút chốc tản ra, chỉ để lại ba bốn người theo dõi bọn Trần Phong. Hiển nhiên hắn có thể biết được bọn kia đang định làm gì đó, nhưng cũng không cách nào truy ra.

"Ánh Nguyệt, ông cậu sắp đến chưa? Tôi cảm thấy có chuyện không ổn."

Ánh Nguyệt nhún vai, lắc đầu không đáp. Trần Phong cũng chỉ thở dài, nói với Hà My:

"Hà My, lập một kết giới đi, càng chắc càng tốt."

Cô bé giơ lên cây gậy phép, Ma pháp lực trào ra hoá thành một tấm màn chắn vô hình. Uy lực thì miễn chê, dù là Nội cương sơ kì cao thủ đánh một đòn toàn lực cũng không vỡ.

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Trần Phong sắc mặt tối lại, Chân khí trong người được thúc đẩy đến mức cao nhất, bàn tay vươn ra ôm Linh Nhi vào lòng.

"Hà My, Ánh Nguyệt, đứng sát lưng tôi, mau lên!"

Bốn phía bắt đầu xảy ra hỗn loạn, đoàn người liên tục chạy đông chạy tây, ồn ào không chịu nổi. Bởi vậy Trần Phong nhất thời không thể cảm ứng được đám người lúc nãy rốt cục đang trốn ở đâu.

Viu viu viu

Một mũi tên không biết từ chỗ nào bắn đến, lập tức bị màn chắn đánh bật ra, rơi xuống đất. Tiếp đó là mấy mươi mũi tên khác nối đuôi nhau mà đến, đập cho màn chắn rung liên hồi.

Khốn khiếp!

Trần Phong nghiến răng, tay rút ra thanh kiếm- Bảo khí cấp bốn, chém mạnh về phía mũi tên vừa bay ra. Chân khí của hắn bây giờ được Tinh thần lực gia trì, so với Chân khí của một vị Nội cương cảnh nào đều không kém, lại dùng thanh kiếm này chém ra thì lập tức hoá thành một đạo kiếm khí dài nửa mét. Chỉ nghe một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, sau đó liền im bặt lại.

"Đi! Nơi này không còn an toàn nữa!"

Trần Phong rất nhanh đã quyết định, kéo mọi người chạy trốn. Kẻ địch đã dùng cách này ép hắn phải rời khỏi nơi đây thì hắn cũng phải lấy gậy ông đập lưng ông, chạy giữa đám đông. Dám chắc bọn kia tuy hổ báo nhưng chắc chắn không dám làm càn, nếu không để vị Linh giả kia tức giận thì bọn hắn có mười cái chân cũng chạy không thoát.

"Đuổi mau! Không thể để hắn chạy thoát!"

Đám người kia không chút chậm trễ cũng đuổi theo, nhưng tốc độ cũng khá chậm chạp, bởi có quá nhiều người vì vụ nổ mà chạy tán loạn, bọn hắn lại không có Tinh thần lực như Trần Phong, cho nên chỉ có thể cố gắng dùng số đông tìm kiếm mà thôi.

Hai bên một chạy trốn một đuổi bắt, rốt cục cũng không ai làm gì được ai, cho đến khi bọn hắn chạy ra khỏi khu vực hội chợ.

Trần Phong dùng Tinh thần lực quét qua một lượt thấy không có ai xung quanh bèn nói:

"Ba người mau rời đi. Bọn người này có lẽ tìm tôi, bởi vậy tôi phải đi lẻ. Mau lên"

"Không được, có gì thì chúng ta cùng đi."

Tuy mọi người rất muốn đi cùng hắn, nhưng dưới sự cương quyết đó thì đành phải chịu thua, rời đi. Trước khi đi Hà My có đưa hắn một vật nhỏ, không rõ là vật gì.

"Anh cứ cầm lấy đi, nó sẽ đảm bảo an toàn cho anh."

Hắn chỉ kịp nói một lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi, bởi vì xa xa đã có bốn năm bóng người chạy đến.

"Đời mình sao xui thế hả giời? Muốn đi chơi một hôm cũng không xong, chẳng lẽ ông trời thấy ta tài năng nên ganh ghét."

Số người đuổi theo hắn ngày càng tăng, nay đã đến năm sáu người rồi, hơn nữa trong đó còn có một cao thủ Nội cương cảnh. Bởi vậy hắn không thể không tăng tốc, vận dụng Long hành bộ, lại thêm vào Phong hệ Ma pháp, khiến tốc độ của hắn chớp mắt đã vượt xa Nội Cương trung kì cao thủ. Đám người kia thấy hắn đột nhiên tăng tốc cũng hoảng hồn, nhưng không có ý tứ dừng lại mà tiếp tục đuổi theo.

"A, bên này có một ngõ nhỏ, có thể trốn vào đó."

Trần Phong ngay lập tức lách mình chạy vào, mà đám người kia thấy hắn chạy vào đó lập tức dừng lại, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, ngay cả vị cao thủ Nội cương cảnh kia cũng không ngoại lệ.

"Nơi đó, nơi đó. Đại ca, chúng ta có nên..." Một tên trong nhóm dò hỏi tên Nội cương cảnh kia, mà tên này bây giờ cũng chần chừ do dự, không biết nên làm thế nào. Nơi này là một trong các cấm địa của thành Minh Dương, cho dù là cao thủ Ngoại cương cấp khi đi đến đây cũng phải né tránh.

Tên Nội cương cảnh kia suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, nói:

"Tên nhóc chạy vào đó thì nó chết chắc rồi, chúng ta đuổi theo cũng chỉ góp mạng mà thôi. Chúng ta đi!"

Nói rồi gã liền bỏ đi, tốc độ cực nhanh, thậm chí so với khi truy bắt Trần Phong còn nhanh hơn không ít. Điều đó đã chứng tỏ gã cực kì sợ hãi ngõ nhỏ này. Mà đám người kia thấy gã bỏ chạy thì cũng chạy theo, không chút chậm trễ.

Trần Phong sau khi vào ngõ nhỏ thấy đám người kia đột nhiên không ám sát nữa thì cảm thấy có chút kì quái, muốn dừng lại nhưng lo sợ đó là một cái bẫy nên đành tiếp tục đi vào sâu. Ngõ này cũng không dài lắm, tầm mười lăm mét, hai bên là hai căn nhà cao tầng. Đi vào trong người ta sẽ thấy đây là một nơi hèn kém bởi vì khắp nơi là quần áo cũ vứt ngổn ngang, phải đến cả trăm cái. Cuối ngõ nhỏ là một cái lều được căng bởi bạt, trong đó có hai cụ già đang ngồi bên bếp lửa, tay cầm một cây đàn.

"Chào hai cụ, hai cụ mau chạy đi, có bọn xấu đang đến đây."

Trần Phong Bước đến cách hai người nọ tầm bảy tám bước thì dừng lại, bởi hắn đột nhiên có cảm giác chẳng lành.

Hai người kia có vẻ cảm nhận được hắn đi đến, bởi vậy nên đã ngửa mặt lên nhìn. Một người trong đó nói:

"Ông bạn già, đến rồi kìa."

Người kia khuôn mặt ngơ ngác một hồi, sau đó gật đầu. Ông lão kia lại nói tiếp:

"Chúng ta phải làm vậy thật sao?"

Người kia khuôn mặt lộ ra vẻ chần chừ, mãi mới gật đầu đáp lại.

"Nhưng cậu ta là người tốt, chẳng lẽ chúng ta lại làm vậy sao?"

Người kia thở dài, vỗ vỗ vai ông lão.

"Lại thêm một chiếc áo nữa..."

Hết chương 113