Chương 111: Đi chợ

Nam Việt Đế Vương

Chương 111: Đi chợ

Mọi người sau khi suy tính một hồi rốt cục đã đồng ý với cách làm của Trần Phong. Dù biết lấy nhiều đánh ít thì có hơi đáng xấu hổ, nhưng kẻ địch sẽ gặp trong lần này quá mạnh mẽ, mỗi người bọn hắn khó mà ngang hàng được, chỉ có thể dùng biện pháp này mà thôi.

Từ hôm đó trở đi sáu người bọn họ đều bỏ ra ba tiếng để tập luyện chung, để tăng sự gắn kết giữa các thành viên. Vì là lần đầu lập tổ đội nên mọi người còn bỡ ngỡ, hay làm theo ý mình nên chiến lực phát huy cực kì yếu kém. Nhưng theo thời gian mọi chuyện bắt đầu thay đổi, tổ đội đã có hình thức ban đầu, có thể đánh ngang tay với Nội cương trung kì võ giả

Sau khi rèn luyện như vậy khoảng một tuần thì mọi người đã tự tin hẳn lên, chiến ý bừng bừng. Mà Triệu Hảo sau khi tìm hiểu biết bọn hắn làm như vậy nên cũng học theo, lập một tổ đội riêng cho mình, trong đó cùng có đầy đủ các chức vụ như bên nhóm Trần Phong, lấy tên là tổ đội Thanh Hà, lại lần lượt đi tìm các vị Nội cương cao thủ trong thành để thử nghiệm, đã chiến thắng ba bốn người, trong đó thậm chí có Nội cương trung kì võ giả, bởi vậy ngày càng nổi tiếng. Trong khi đó nhóm Trần Phong lại có chút im hơi lặng tiếng, không tìm ai để thử nghiệm, bởi vậy nhiều người cho rằng họ đang sợ hãi

Thành nghe tin này liền cười vang một tiếng, nói:

"Sợ hắn? Công nhận là trẻ nhỏ trí tưởng tượng phong phú ghê gớm thật. Trần Phong, đi tìm bọn hắn giao lưu chút không?"

Trần Phong nhất thời cũng muốn thử sức, nhưng nhìn sang Thanh Hoa đang lắc lắc đầu thì hắn bình tâm trở lại, đáp:

"Kệ hắn đi anh. Hắn làm như vậy cũng chỉ là nổi tiếng bây giờ, nhưng đến khi vào bí cảnh thì khó nói, thắng thua chưa biết."

Nói rồi hắn lại nhìn xa xăm, nhíu mày:

"Hơn nữa em cảm thấy có gì đó không ổn. Viện trưởng vừa báo tin ngày mở bí cảnh lại lùi thêm một tuần nữa, việc này cực kì đáng nói. Đầu tiên thông báo hai tuần, sau đó là ba tuần, và bây giờ là tận một tháng! Anh chị nghĩ xem rốt cục có chuyện gì?"

Thanh Hoa gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếp lời hắn:

"Quả thật là có chuyện gì đó, trong gia tộc bọn chị tuy vẫn bình thường, nhưng không hiểu sao các cao thủ đi ra ngoài làm nhiệm vụ đều được gọi về, hơn nữa các loại tài nguyên cũng được phân phát rộng rãi hơn, khiến nhiều người trong tộc đã liên tiếp đột phá, thực lực tăng mạnh. Đúng không, Quang Minh?"

"Ừ, quả thật là có chuyện như vậy. Bên chỗ bọn anh cũng xảy ra chuyện như vậy, anh đã hỏi cha nhưng ông ấy chỉ nói một từ."

"Từ gì?"

Trần Phong híp mắt, hỏi.

"Nguy!"

Quang Minh nói ra một lời này giống như hòn đá lớn ném vào mặt nước, khiến tâm thần bọn hắn liên tục nổi lên gợn sóng. Mà Trần Phong thì càng lo ngại, bởi vì từ ngày Triệu Minh nói cho hắn biết là có nguy hiểm ở bí cảnh thì hắn đã biết mất! Hơn 1 tuần rồi không ai gặp hắn, kể cả đến tận Triệu gia cũng không thấy! Hỏi thăm thì chỉ biết hắn cùng cha hắn đã theo đội buôn đi đâu đó mất, không rõ tin tức.

"Đã có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ mọi việc lại nghiêm trọng đến như vậy."

Trán hắn giờ đây đã nhăn hết cỡ, đầu ong ong, cảm thấy một sự bất an vô cùng. Sự bất an này đã kêu gọi hắn, bảo hắn hãy trốn đi, chạy thật xa vào, chạy khỏi nơi quái quỷ này.

Hắn siết chặt hai bàn tay, chưa bao giờ hắn muốn mình mạnh mẽ hơn thế, muốn có được sức mạnh vô cùng để chống lại nguy cơ lần này.

Hà My thấy vẻ mặt lo lắng đến cực độ của hắn liền hiểu ra, bèn nói:

"Anh đừng lo, mọi chuyện sẽ không quá tệ đâu. Dù sao Linh giả của Thanh Long Giang tông đang trú ngụ ở đây rất...."

Nói đến đây cô bé đột nhiên ngừng lại, cổ họng phát ra mấy tiếng như máy móc đang chạy ngon lành đột nhiên dừng hoạt động.

"À, ý em trong thành ta còn nhiều cao thủ lắm, anh đừng lo quá."

Trần Phong nghe đến đây liền giãn cơ mặt ra, ánh mắt nhìn Hà My như nhìn thấy một bảo vật cực kì hoàn mĩ.

"Cô bé nói vậy là sao? Nhắc mới nhớ, mình không hề biết cô bé này có nguồn gốc như thế nào. Mỗi lần hỏi thì cô bé đều đánh trống lảng sang chuyện khác. Chẳng lẽ...."

Nghĩ đến đây hắn liền cảm thấy có chút kì quái, lại cảm thấy có chút chính xác, nhưng lại cảm thấy sai sai ở đâu, bởi vậy đành bỏ qua. Nhưng chuyện này mơ hồ đã tác động đến hắn, khiến hắn nhẹ nhõm rất nhiều.

Hắn thở ra một hơi, sau đó nhìn tất cả mọi người một thoáng, vui vẻ nói:

"Đúng như Hà My nói đấy, trong thành Minh Dương còn nhiều cao thủ lắm, chúng ta mấy cái Tụ khí Nội cương cấp lo lắng cũng không được tích sự gì, trái lại còn nặng lòng, ảnh hưởng đến tu luyện."

"Mà hình như đang có hội chợ đúng không? Sao chúng ta không đi dạo xuống đó để giải tỏa một chút nhỉ? Tu luyện khô khan, chúng ta cũng nên đi giải trí một chút chứ, đúng không?"

Nghe hắn nói vật thì Ánh Nguyệt a lên một tiếng, rồi nói:

"Ừ đúng rồi, có hội chợ. Nghe nói vẫn tổ chức ở chỗ cũ, mà năm nay lại có hai đội buôn đến cùng lúc, rất náo nhiệt. Nếu may mắn không biết chừng chúng ta có thể lấy được một ít tài nguyên quý hiếm."

Thanh Hoa và Quang Minh cũng được cô nàng nhắc nên nhớ lại, vẻ mặt cực kì hào hứng.

"Nhớ năm ngoái Triệu Hảo từ đó còn kiếm được một mặt dây chuyền, bên trong còn chứa một viên đá quý giúp ôn dưỡng Chân khí, nhờ đó hắn mới trước bọn ta mà đột phá. Thật đáng hận, lúc đó một chút nữa thôi là..."

Giọng nói của Quang Minh tràn đầy tức giận cùng không cam lòng, hiển nhiên năm đó hắn vì lí do gì đó mà vuột mất viên đá quý kia khỏi tay, ví như thiếu tiền?

Thanh Hoa cũng hưởng ứng:

"Chị năm đó cũng mua được một cái hộp gỗ, ai ngờ bên trong còn ghi chép một bộ kiếm pháp! Kiếm pháp mà chị dùng lúc nãy là từ đó mà ra đấy."

Trần Phong cùng Thành nghe vậy nhất thời bừng tỉnh, trong mắt lập tức lộ ra dáng vẻ tham lam khó có thể che dấu. Trần Phong nuốt nước bọt một chút, nghĩ đến mình may mắn mà kiếm được một ít dược liệu quý hiếm ở đó thì quá tốt, sẽ bán được một đống tiền.

"Đi, đi thôi, đi kiếm tiề.....à nhầm, đi dạo chơi nào."

Hắn chỉ bỏ lại một câu như vậy rồi đi thẳng, ngay cả cơ hội để mọi người trả lời cũng không có.

"Anh Phong, hôm nay có hội chợ đấy, chúng ta đi thôi!"

Linh Nhi thấy hắn về lập tức reo hò, nắm lấy tay hắn mà lắc qua lắc lại, miệng ngâm nga hát.

"Ừ ừ, anh biết rồi, biết rồi mà."

Hắn nở nụ cười hòa ái, nhưng trong lòng thì đang lo sốt vó. Tuy hắn đã cướp đoạt được không ít đan dược trong lần kiểm tra vừa rồi nhưng phân nửa đã dùng mất vào việc tu luyện. Số còn lại hắn cũng không có ý định bán đi mà sẽ giữ lại sử dụng.

"Ta lần trước đã bán đi phân nửa số Bảo khí cướp được từ đám người Bắc Minh Đế quốc, tính ra cũng là một món lời lớn, có lẽ sẽ đủ cho việc mua bán hàng hóa. Mong là trời sẽ phù hộ cho người tốt như ta."

Lòng hắn đã quyết, bèn chỉnh sửa hành lí một chút, lại chạy đến Thợ săn công hội bán đi một số dược liệu nhận ít tiền rồi dắt Linh Nhi đi.

Hội chợ này tổ chức khu vực quảng trường của thành phố, nơi sát chân núi. Diện tích thì cực kì rộng rãi, dù là hàng ngàn người tham gia cũng không hề chật chội. Lúc này không biết bao nhiêu hàng hóa đã được bày la liệt hai bên đường, mặc người mua. Đa phần nơi đây đều là các loại hàng hóa bình thường, các mặt hàng may mặc, đồ tiện dụng,...v..v. Nhưng bây giờ đã là buổi chiều tối, đã đến giờ ăn bởi vậy bốn phía mùi thơm thức ăn tỏa ra nức mũi.

Linh Nhi khịt khịt cái mũi nhỏ, vẻ mặt cực kì thỏa thuê, quay sang nhìn Trần Phong:

"Hay là ta mua xâu thịt nướng kia đi! Em chưa ăn lần nào nhưng ngửi mùi thế chắc hẳn là phải ngon!"

Trần Phong cũng hít hít một chút, cảm thấy mùi thơm này quả thật quyến rũ say đắm lòng người, bởi vậy liền hỏi mua. Giá khá là chát, nhưng đối với người thân thì Trần Phong không bao giờ keo kiệt cả, bởi vậy hắn mua liền mười xâu.

"Có lẽ ta mua cái này, cái này nữa, cái này nữa để ăn kèm mới ngon anh ạ."

Cô bé được nước lấn tới, chạy qua không biết bao nhiêu gian hàng sau đó xách cả một túi lớn về, khiến Trần Phong trố mắt, lo lắng thân thể nhỏ nhắn đó có xử lí nổi núi thức ăn kia không.

Trần Phong lại đi sâu vào phía trong, nơi đây bắt đầu bày bán một số loại hàng hóa của võ giả, như các loại dược liệu, đan dược, thậm chí Bảo khí cũng có, chẳng qua chỉ vài quán mới có thể bán được. Dù sao Bảo khí cũng khó để luyện ra, cần phải vào các quặng mỏ để đào bới, lại cần có những thợ rèn tài năng đúc luyện, chế tác, như vậy tốn kém biết bao?

Khi đi đến khu bán đồ cổ, thì hắn nghe được âm thanh quen thuộc của Ánh Nguyệt:

"Năm mươi ngàn đồng, không thêm nữa! Ông nghĩ gì mà một món đồng nát lại bán giá đó."

Người kia cự cãi:

"Con bé này, tuy ta bán đồ đồng nát, nhưng các ngươi đã bao nhiêu lần mua được đồ tốt từ ta rồi hả? Giá đó còn rẻ đấy, tại ta thấy cháu là con gái nên giảm giá, chứ gặp người khác thì phải tám mươi ngàn!"

Trần Phong nghe vậy liền hiểu chuyện, bèn dắt Linh Nhi lại chỗ đó. Lúc này Hà My đang đứng cạnh cô nàng, kéo kéo rồi nói gì đó, chắc là khuyên Ánh Nguyệt bỏ qua. Nhưng Ánh Nguyệt đâu dễ nói chuyện như vậy? Nàng ta như mèo dẫm phải đuôi, nhe răng xù lông, dáng vẻ cực kì hung hăng.

"Có chuyện gì vậy? Cậu hét to quá, không khác gì đám vịt ngoài chợ vậy."

Ánh Nguyệt nghe hắn nói vậy liền quay lại, trợn mắt quát:

"Này, cậu ngứa đòn à? Có tin tôi xử lí cậu ngay tại đây không?"

Hà My chạy lại bên cạnh hắn, thì thầm:

"Ở đây có mấy món đồ tốt, em chỉ cho chị ấy nhờ đó mà cũng kiếm được không ít thứ tốt rồi. Nhưng ông ta thấy vậy bèn nâng giá, món ban đầu chỉ mười nghìn, món này lại tận năm mươi. Thật xấu xa!"

Hắn nghe xong liền hiểu vấn đề, bèn nhìn vào vật mà cô nàng định mua. Đó là một viên hổ phách màu đen sì, không biết bên trong có thứ gì. Người khác nhìn vào sẽ cho là một vật vô giá trị,nhưng Trần Phong thì ngược lại, hắn cảm nhận được sóng dao động từ nó, hơn nữa còn khá giống với khi cảm nhận được đốt tre!

"Ông bác, cháu có thể chạm vào nó không?" Hắn lúc này trong lòng cực độ gấp gáp, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ ung dung, hỏi

Ông ta là một người đàn ông tuổi tứ tuần, dáng người cao to vạm vỡ, mà quanh thân lại có từng đám Chân khí lơ lửng, nhìn qua ai cũng đoán được đây là một cao thủ Nội cương cảnh trở lên. Ông ta nhìn hắn một lúc, đoán xem thực lực của hắn, khi thấy không có gì bất thường bèn gật đầu đồng ý.

Trần Phong thò tay chạm vào viên hổ phách, chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên căng cứng, máu huyết trong cơ thể như bị cái gì đó kích thích, chạy chồm lên, tốc độ cực kì kinh khủng.

"Cái cảm giác này....Sao ta thấy....Thật gần gũi! Thật ấm áp."

Hắn nuốt nước bọt một chút, quay sang hỏi người bán:

"Cái này bác lấy ở đâu thế?"

Ông ta lại nhìn hắn một lúc lâu, rồi nói:

"Bác tìm thấy nó ở phía một khe cạn phía Tây Phủ Nghệ An. Dù làm thế nào đi nữa cũng không mở ra nổi, thậm chí Bảo khí cấp bốn cấp năm cũng chém không đứt. Đưa đến cho mấy vị Linh giả họ nghiên cứu cả tháng rồi cũng không có thu hoạch gì. Bởi vậy ta đành bán nó đi, nhưng ta biết nó không thường nên giá như vậy là rẻ lắm rồi đấy. Con bé kia lại muốn mua nó với mức giá đó thật là..."

Ánh Nguyệt nghe vậy chỉ hừ lạnh không đáp.

"Nếu cô ấy đã nói như vậy thì thôi, cho cháu mua lại viên hổ phách này được không ạ? Giá cả không thay đổi

Hết chương 111

Cầu phiếu đề cử nào ae