Chương 30: Siêu Phàm

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 30: Siêu Phàm

Hàn Liệt nghe thấy điều kiện đơn giản như vậy, trong lòng lập tức bùng lên hy vọng sống mãnh liệt, nếu như là tiếp một chiêu của Lôi Thần, hắn dám chắc mình chắc chắn chết không nghi ngờ, nhưng là một chiêu của Vũ Nam thì khác, hai người không chênh lệch về đẳng cấp tu vi, Hàn Liệt dù sợ bất quá lòng kiêu ngạo của một thiên kiêu thì hắn vẫn có.

Vuốt nhẹ không gian giới, tức thì một trường thương màu lam nhạt hiện lên trong tay, từng luồng khí mang đậm Thủy nguyên khí tạo thành kình ngư bơi lượn chung quanh trường thương.

Không ngờ vậy mà lại là Tứ tinh Thượng khí, thiếu chút nữa liền là thượng phẩm Thượng khí rồi.

Nắm trường thương trong tay, Hàn Liệt tự tin bành trướng nhảy ra đối diện Vũ Nam.

- Vũ Nam, một chiêu bại ta thì quên đi, ngày hôm nay ta sẽ hạ ngươi.

- Nhiều lời vô ích, xem chiêu!

Vũ Nam trợn mắt gầm lên, khảm đao bắt đầu rung lên bần bật, vô số Kim hệ nguyên khí dũng mãnh từ người Vũ Nam quán nhập vào thân đao, người bên ngoài có thể nhìn thấy rõ Kim hệ nguyên khí tạo thành những vầng hào quang vàng kim mờ ảo.

Mái tóc Vũ Nam tung bay, cặp mắt biến thành màu kim sắc chiếu thẳng vào Hàn Liệt, tâm thần gã run lên, không dám chậm trễ tế xuất ngay chiêu thức áp đáy hòm của mình.

Thanh thế của Vũ Nam nhìn qua ghê gớm hơn của Lôi Thần ngày hôm qua khá nhiều, hiển nhiên đây là do nguyên khí trong người Vũ Nam nhiều hơn Lôi Thần, nhưng như vậy không có nghĩa rằng chiêu này của hắn mạnh hơn Lôi Thần, nên nhớ Lôi Thần còn dung nhập toàn thân lực lượng yêu thú vào thanh đao, những lực lượng đó cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ đều thu vào trong chứ không bộc phát ra ngoài như Vũ Nam hiện tại.

Chỉ là lúc này mới là thời điểm tối trọng yếu trong chiêu thức, phải vượt qua được thì mới chứng tỏ Vũ Nam đã lĩnh ngộ thành công.

Cảm giác kinh mạch bành trướng khiến Vũ Nam âm thầm kêu khổ, hắn cắn răng nhịn đau gào to, Kim nguyên khí như hồng thủy ầm ầm chảy vào khảm đao, thân đao phát ra hào quang chói lọi giống như to thêm vài vòng.

Lôi Thần đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Vũ Nam không chớp mắt, sự hân thưởng dần dần hiện lên, hắn đoán không sai, Vũ Nam đích xác là một thiên tài chính cống, có thể so cùng với những thiên tài yêu nghiệt ở Thanh Huyền địa vực rồi.

Hàn Liệt đứng đối diện không xa nảy lên dự cảm không tốt, "không thể để hắn tụ lực thành công..."

Tiên hạ thủ vi cường, Hàn Liệt quát vang lao tới Vũ Nam, trường thương bay múa, nguyên khí ngưng thành từng con kình ngư dài hai thước phối hợp cùng mũi thương tấn công Vũ Nam.

Ngay lúc hắn chuẩn bị công phá màng hào quang bao quanh Vũ Nam thì đột nhiên Vũ Nam động thân, khảm đao nâng lên cao lấy thế sét đánh không kịp bưng tai toàn lực trảm xuống.

- Chia Đôi Thiên Hạ!!

Rầm!!

Đao thương va chạm, khảm đao ngay lập tức vỡ tan, mảnh đao bay tán loạn, thế nhưng đao quang vẫn không ngừng, dũng mãnh phá vỡ toàn bộ kình ngư, ngay cả trường thương trung phẩm Thượng khí cũng bị chém cong vòng xuống.

Hàn Liệt tuyệt vọng kêu thảm thiết.

- Không!!

Rắc!

Phách lực cường đại chém thân thể Hàn Liệt thành thịt vụn, sàn đấu lôi đài dưới chân bị cắt thành hai nửa, rãnh sâu tận mấy trượng kéo dài đến bờ bên kia của lôi đài, đám tân sinh hoảng sợ nhao nhao tránh sang hai bên.

Uy lực mãi đến khi đụng vào màng ngăn cách từ cấm chế thì mới triệt để tiêu tan.

Võ giả toàn trường nín thở im lặng, mắt trợn ngược lên.

- Đây là vũ kỹ gì?

- Quá đáng sợ, lực công phá không lẽ là Thiên cấp vũ kỹ?...Không hẳn phải là Huyền cấp, nhưng Huyền cấp vũ kỹ không phải đê giai võ giả có thể học, y làm sao tu luyện được?

Mấy trưởng lão Lâm Viễn tông trong gian phòng khó tin nói thầm, uy lực một đao của Vũ Nam đã để lại rung động thật sâu cho họ.

Trên lôi đài bỉ chẻ làm đôi, Vũ Nam nắm cán đao đứng nghiêm, trước mặt hắn là thanh trường thương của Hàn Liệt cùng với vũng máu đặc kèm theo chút thịt vụn.

Sắc mặt Vũ Nam nhợt nhạt nhưng con ngươi lại cực kỳ hưng phấn, hắn đã thành công rồi, hít sâu một hơi rồi quay sang nói với Lôi Thần.

- Đại ca, đệ không làm mất mặt huynh...

Khóe miệng nhếch lên, Lôi Thần cười vui vẻ vỗ vai hắn.

- Không tồi, rất không tồi, danh tiếng ngày hôm nay tuyệt sẽ có phần đệ, hai chúng ta sẽ đưa tên tuổi của mình lên đỉnh cao đại lục.

Nói xong trên tay Lôi Thần có thêm một mảnh vỡ sắc bén từ khảm đao của Vũ Nam, hắn cúi đầu nhìn Hàn Tư Đằng thần sắc đã ngốc trệ, nhi tử vừa chết trước mặt, đây là đả kích rất lớn dành cho hắn.

Lôi Thần cười khẽ nói.

- Không cần đau buồn, ngươi sẽ đi theo hắn ngay thôi, niệm tình ngươi giúp ta mở ra được năng lực đặc biệt nên ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.

Mảnh vỡ trong tay lóe lên trực tiếp cắm xuống ngực Hàn Tư Đằng, trái tim bị đâm thủng y chết không thể chết hơn được nữa.

Giết Hàn Tư Đằng mà mắt Lôi Thần không nháy một cái, vẫn cứ lạnh nhạt như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn hướng đám trưởng lão Hàn gia trầm giọng nói.

- Các ngươi đã thua, còn không mau về lấy đồ mà ta cần?

- Vâng...vâng, bọn tôi về lấy ngay, về lấy ngay bây giờ đây.

Bị Lôi Thần quát, nguyên một đám lão giả bình thường cao cao tại thượng lúc này lại chẳng khác gì chó nhà có tang, nhao nhao cong đuôi mà chạy khỏi Cao Bì Ngạn, không dám ở lại.

Cứ như vậy liền đi rồi... Võ giả đến xem đại hội thật sự quá rung động, từ lúc Lôi Thần cường thế xuất hiện cho tới khi Hàn gia thảm hại mà ra về còn chưa quá nửa canh giờ.

Lâm Viễn tông thậm chí còn không ngăn cản? Điều này nói rõ qua ngày hôm nay Lôi Thần khẳng định sẽ gia nhập Lâm Viễn tông, thậm chí địa vị cũng sẽ rất cao, bằng không họ sẽ không bỏ qua mặt mũi mà để Lôi Thần tự ý làm càn.

Làm xong hết thảy, Lôi Thần hướng các võ giả chắp tay.

- Vừa rồi bêu xấu mong chư vị bỏ qua, hy vọng cuộc thi sẽ được tiếp tục và kết thúc mỹ mãn.

Như để chứng tỏ mình sẽ không gây khó dễ nữa, Lôi Thần thu liễm khí tức, khí thế cao ngạo như bá vương hoàn toàn biến mất khỏi quảng trường, thay vào đó là sự bình dị dễ gần khiến người thoải mái, không một chút khí thế nào của võ giả cả, như ẩn hoàn toàn vào không gian vậy, nếu không phải dùng mắt nhìn thì khẳng định sẽ không cảm giác ra được hắn tồn tại ở đó.

Có võ giả kiến thức phong phú bỗng dưng thất thanh hét lên.

- Dung nhập thiên địa...thiên nhân hợp nhất? Điều này sao có thể?...

- Không thể nào, y thật sự đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất sao?

Một lần nữa Lôi Thần gây chấn động toàn trường, có lẽ không nhiều võ giả biết cảnh giới thiên nhân hợp nhất là như thế nào, làm sao để nhận biết, nhưng bọn họ hiểu rõ cảnh giới đó mang lại lợi ích gì, có thể nói trong các loại cảnh giới thần bí khủng khiếp nhất mà võ giả từ thời thái cổ đạt tới tuyệt đối có một chỗ cho "thiên nhân hợp nhất".

Nhưng từ xưa tới nay có người nào đạt tới cảnh giới đó mà không phải võ đạo tông sư? Người nào không có thủ đoạn kinh thiên động địa? Chưa từng nghe qua võ giả trẻ tuổi như vậy liền đạt tới cảnh giới ngàn vạn người không có một đó.

Phóng thích uy áp liền nghiền ép võ giả cùng cảnh giới, thu hồi uy áp liền tĩnh lặng như nước, ẩn hình giữa thiên địa, Lôi Thần trong lòng mọi người đã không còn là nhân loại thông thường nữa rồi, bây giờ cho dù có là Huyền Tôn hay Linh Đế đứng trước mặt cũng không khiến họ rung động, chấn kinh bằng Lôi Thần.

Trung niên nam tử chưởng sự bên chỗ Lâm Viễn tông đã lâm vào điên cuồng, y cuồng nhiệt hét lên.

- Không được, ta phải mang hắn đi ngay lập tức, tuyệt đối phải để lão tông chủ trọng điểm bồi dưỡng...không...nên nói với ngài cho hắn một cái thân phận tuyệt cường trong tông môn mới đúng. Người này không thể dùng lẽ thường để so sánh, ngày sau ắt có cơ hội thành Thánh, thậm chí là Thần cảnh cũng không phải không thể.

- Đúng, mau lên mời hắn về thượng môn, nếu để tin tức hôm nay truyền ra, sớm muộn gì đám Thất phẩm tông môn ở lân cận sẽ tìm tới. May mắn các nước xung quanh không có Lục phẩm tông môn, bằng không họ biết tin sẽ không buông tha cho quái tài này.

- Úc, lão Lục, ông quá lo lắng rồi, những Thất phẩm tông môn khác đều cách nơi này không biết bao nhiêu vạn dặm, đến khi bọn họ biết tin thì cũng là rất lâu sau rồi, càng đừng nói đến Lục phẩm tông môn, bình thường họ làm gì quan tâm đến mấy tông môn dưới mình chứ.

...
Những trưởng lão còn lại cũng mất bình tĩnh không kém gì trung niên nam tử, mười mấy lão đầu đều nôn nóng không biết nên đứng hay ngồi, chỉ có thể lớn tiếng trao đổi để giải tỏa bớt sự phấn khích quá mức trong lòng họ.

Hai nữ nhìn thân ảnh cao lớn trên đài đến không thể rời mắt, ý vị trong lòng không sao diễn tả hết được, là yêu thích, là ngưỡng mộ hay là lo lắng? Lo lắng hắn phát triển đến độ cao như bây giờ liền không để ý đến họ nữa, quên mất ước định, quên mất lời hứa hôm qua thì sao, họ sẽ mắng hắn vô sỉ rồi đoạn tuyệt quan hệ? Hai người không biết mình có thể làm được như vậy không... Tâm loạn như ma rất thích hợp cho tâm tình cả hai lúc này, nếu không giải quyết được vấn đề tâm cảnh thì họ đừng mong thăng tiến tu vi được nữa.