Chương 28: Oanh Động

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 28: Oanh Động

Hôm nay là ngày đại hội hai năm một lần, các võ giả từ khắp nơi đổ về, chỉ cần là hoạt động trong vòng mấy ngàn dặm quanh Vô Cực Thánh thành đều cảm nhận sâu sắc uy danh của Lâm Viễn tông, bởi vì tông môn này nhìn bên ngoài chỉ là Cửu phẩm, cao hơn Thập phẩm tông môn một bậc nhưng thực chất ở đằng sau nó là cả một con quái vật Thất phẩm tông môn có cường giả Chân Vương tọa trấn, lực hiệu triệu vạn dặm, có mấy chục tòa Thập phẩm, Cửu phẩm và Bát phẩm tông môn truy tùy. Chưa kể đến vô số thành trì xa hoa tráng lệ cùng những ngôi làng hay sơn trang hẻo lánh phụ thuộc, có thể nói ở trong Phổ Địch quốc Thất phẩm tông môn Lâm Minh tông là thổ hoàng đế chân chính, hoàng gia gì gì đó ở trong mắt người đời chẳng khác gì bù nhìn, hoàng thượng thân mặc long bào, đầu đội vương quan cao cao tại thượng mà khi gặp tiểu thư công tử của Lâm Minh tông cũng phải cung cung kính kính.

Vì vậy thời điểm đại hội chuẩn bị diễn ra thì khắp nơi trên đường không có bóng một thường dân nào, toàn bộ đều là võ giả, những cường giả bình thường khó gặp như Linh Sư đôi khi cũng có thể thấy được. Bọn họ tới đây đương nhiên là hy vọng Lâm Viễn tông có thể nhìn trúng, chứ cái đại hội tỉ võ gì kia chỉ là của bọn tiểu bối, không thể lọt vào mắt đám cường giả này được.

Đường xá đông đúc náo nhiệt dị thường, bày đầy trên đường là những mặt hàng hiếm lạ, đồ vật trân quý ngày thường tìm không ra thì bây giờ lại như thịt cá ngoài chợ, dù không quá nhiều nhưng cũng đủ làm người lé mắt. Bên cạnh đó cũng tồn tại một số thành phần lừa bịp, một thanh kiếm rỉ sét không có chút giá trị lại bị tô lên một loại dược dịch nào đó, biến thành bảo kiếm phẩm giai cực cao, trừ những cường giả thực thụ có ánh mắt độc đáo ra thì không ít võ giả bị lừa trúng.

Lúc này người bán thanh kiếm rỉ đó đang nước bọt tung tóe, hô hào thổi phồng thập phần lợi hại.

- Ây! Vị nhân huynh kia, ngươi không mua thì cũng không nên cầm bảo kiếm xem lâu như vậy a, kiếm này của ta nếu nhìn chằm chằm quá một khắc sẽ bị kiếm khí chấn cho đui mù, từng có không ít người giống như ngươi, kết quả cuối cùng liền mất đi đôi mắt quý giá...

- Lợi hại vậy sao?

Người đối diện vẫn cầm khư khư thanh kiếm trong tay, khóe miệng mỉm cười bình thản, thái độ không coi lời nói của y vào đâu, còn ẩn ẩn phóng thích chút uy áp kỳ dị mờ nhạt để y thầm toát mồ hôi lạnh, chỉ mong người này nhanh chóng rời đi.

Lý Vu cũng là lần đầu tiên gặp phải khách hàng khó chơi như vậy, hắn không sợ người có ánh mắt cao siêu nhìn ra mặt hàng, càng không sợ người ngu xuẩn kém hiểu biết, mà chỉ cảm thấy lo lắng khi gặp người ương ương dở dở không biết là có ý định gì này, nhỡ may là tìm hắn phiền phức thì nguy to.

Trầm ngâm giây lát, Lý Vu quyết định không nên dây dưa nữa, chuồn đi là thượng sách, tránh rắc rối phát sinh.

- Được rồi, ta không bán kiếm nữa, phiền nhân huynh trả kiếm lại cho ta.

Nói đoạn Lý Vu đưa tay định bắt cây kiếm về, nhưng khi sắp chạm vào thanh kiếm thì bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt.

Lý Vu còn chưa kịp định hình thì một giọng nói đã truyền vào tai.

- Dịch Ma Tương, có thể làm thay đổi phẩm chất vũ khí trong thời gian ngắn, chỉ có diệu dụng biến hóa ngoại hình, còn bản chất không thay đổi. Lão đầu hói là gì của ngươi?

Lời này không khác gì lôi đình bổ vào trong óc Lý Vu, người trước mặt không những biết Dịch Ma Tương bất truyền chi vật của sư phụ mà còn biết húy danh của lão nhân gia ngài. Theo như ký ức của Lý Vu thì người biết danh húy của lão nhân gia không nhiều, hoặc là người đã chết hoặc là người biết mà không dám nói. Tiểu tử này ở đâu chui ra, biết rõ danh húy của lão nhân gia mà còn dám nói huỵch tẹt ra như vậy?

Nuốt một ngụm nước bọt, Lý Vu hiểu giờ có nói tránh cũng vô dụng, câu thời gian cũng không được, tu vi đối phương nhìn thì thấp nhưng lực lượng lại cao hơn hắn nhiều lắm, chỉ có thể nhăn nhó mặt mày, thấp giọng nói.

- Ngươi... ngươi là ai? Làm sao biết sư phụ của ta?

- Sư phụ ngươi? Với tính tình quái gỡ không ra gì của hắn mà cũng thu đệ?

Thanh niên phía trước thoáng hiện nét kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền bình phục lại, hắn tiến lại gần Lý Vu rồi nhẹ giọng nói.

- Ngươi không cần phải biết ta là ai, chỉ cần về nói với sư phụ ngươi rằng, mang thứ đó đến Lâm Viễn tông tìm ta, hắn tự khắc sẽ biết ta là ai, chỉ cần hắn không ngu ngốc vẫn tin vào lời ta nói năm xưa thì chắc chắn hắn sẽ tới.

Nói xong y không đợi Lý Vu trả lời mà xoay người đi thẳng, chừa lại Lý Vu đứng một mình tại chỗ ngây ngẩn, mặc kệ võ giả đi qua đi lại dòm ngó "bảo kiếm" được hắn bày bán. Sau hồi lâu Lý Vu nhìn về phía bóng dáng dần khuất vào đám đông đằng xa, không nói lời nào thu dọn đồ đạc lủi vào con hẻm nhỏ rồi biến mất khỏi nơi nhộn nhịp này.

Lại nói thanh niên kỳ lạ vừa trò chuyện cùng Lý Vu không ai khác chính là Lôi Thần, hắn đúng là đang trên đường đi tới nơi diễn ra đại hội, nhưng không ngờ giữa đường lại gặp phải Lý Vu, nếu không phải y bán thanh kiếm có bôi Dịch Ma Tương thì Lôi Thần cũng sẽ không nhận ra người quen.

Mục đích Lôi Thần bỏ thời gian nhiều lời cùng Lý Vu là vì sư phụ gã đang giữ một món đồ quý giá của Lôi Thần, nói là quý giá nhất cũng không sai. Bề ngoài hắn có vẻ tự tin sự phụ Lý Vu sẽ mang đồ tới nhưng đó chỉ là để Lý Vu nhìn mà thôi, còn trong lòng thì hắn vẫn có chút lo lắng, nếu người kia không tới vậy thì chỉ có thể trách gã không sáng suốt mà thôi, tiềm năng của Lôi Thần bây giờ còn cao hơn kiếp trước rất nhiều.

Trở về hàng ngũ, hắn phất tay với mọi người ra hiệu có thể đi tiếp, không ai dị nghị điều gì cả, ngay cả bọn đệ tử hay hộ vệ cũng không, tất cả đều kính sợ cùng tò mò nhìn hắn, có lẽ thời điểm Lôi Thần rời đi thì chúng trưởng lão đã cảnh cáo qua một lượt.

Lôi Thần không quan tâm lắm, vẻ mặt hờ hững bước bên cạnh Vương Quý Long, nếu không phải trong tâm luôn thầm nhủ phải điệu thấp thì hắn đã toàn lực phóng thích khí thể, đuổi đám võ giả đi lung tung trên đường khỏi tầm mắt rồi.

Nếu để bọn Vương Quý Long biết suy nghĩ của Lôi Thần thì có mắng ầm lên không, ngươi mà biết điệu thấp thì trên đời không còn kẻ nào kiêu ngạo, ngông cuồng nữa rồi.

Nửa canh giờ sau đoàn người Lĩnh Long rốt cuộc cũng tới Cao Bì Ngạn, đây là một quảng trường rộng lớn được người cố tình giữ nguyên vẻ nguyên thủy, dốc đá gập ghềnh, cây cỏ xanh mơn mởn, nhìn từ xa vào không khác gì một bình nguyên xinh đẹp hạ lạc ngay giữa tòa thành.

Võ giả tập trung đông đến mức khó mà tìm được chỗ đặt chân, ở trung tâm bình nguyên, một lôi đài được dựng lên vô cùng khang trang lộng lẫy, bốn phía là bốn cột trụ cao mười trượng trên thân khảm đầy hoa văn kỳ quái, giống như một pháp trận phối hợp vậy.

Cách lôi đài hơn năm trượng xung quanh, từng dãy ghế sang trọng hoặc gian phòng lộ thiên được thiết kế giản đơn, quả thật phú quý không sao nói hết.

Lúc này những vị trí ngồi đó đã tụ tập đông đủ người, phần lớn các nhân vật đại diện cho thế lực lớn trong thành đều có mặt ở đây, những gian phòng lộ thiên kia đếm tổng cộng chỉ có bốn cái, đương nhiên đều là cao tầng của Lâm Viễn tông chiếm cứ, trong Vô Cực Thánh thành không một thế lực nào đủ so sánh với đại tông môn này.

Tại gian trung tâm to lớn nhất ngồi hơn mười vị, hầu hết đều là trung niên hoặc là lão nhân, duy có hai người là trẻ tuổi, thần kỳ đó là hai người lại ngồi ở trung tâm chủ vị.

Âm thanh trò chuyện diễn ra khá sôi nổi, một lão nhân tóc xám tro bận trường bào màu lục nhạt hướng tới hai người ngồi ở chủ vị hỏi, vẻ mặt nịnh nọt không chút che giấu.

- Vô Song tiểu thư, trong đại hội lần này tiểu thư có để ý đến tiểu tử nào có thiên tư kha khá không? Nếu không thì lão nhân sẽ giới thiệu một vài người cho tiểu thư nhé, chẳng hạn Hàn Liệt của Hàn gia, tiểu tử đó thiên phú không tồi, mười chín tuổi đột phá Võ Sư, trong lớp trẻ tuyệt đối là người có tương lai. Còn có Lăng Thiên Bá tán tu, cũng là mười chín tuổi đột phá Võ Sư, người này tự mình lăn lộn trong Cương Lĩnh sơn mạch mà đạt được tu vi ngày hôm nay, không dựa vào bất cứ thế lực nào cả, so với Hàn Liệt tư chất cao hơn một bậc.

Nghe lão giả nói, Hiên Vô Song không hiểu tại sao trong đầu lại hiện lên một thân ảnh, thầm nghĩ chỉ có người đó là để lại trong lòng nàng nhiều ấn tượng nhất, còn lại không ai đủ lọt vào pháp nhãn của nàng.

Nhưng là Hiên Vô Song còn chưa kịp trả lời thì tiểu muội Linh Nhi ngồi bên cạnh đã hưng phấn kêu lên.

- Tới...tới rồi, ai nha...trông mặt tên nào tên nấy đều xấu xí như vậy, không đẹp trai bằng tên vô sỉ kia...mà sao hắn còn chưa tới nữa nhỉ.

Đám cao tầng Lâm Viễn tông đều ngẩn ra giây lát sau đó quay đầu nhìn về phía mấy chục võ giả tân sinh, ai cũng phong thái hiên ngang, vẻ mặt cao ngạo, tu vi uy áp mạnh mẽ tràn trề sinh lực.

Thấy vậy người nào cũng gật gù, theo bọn họ xem thì tân sinh năm nay rất không tệ, cao hơn mấy năm trước không ít.

Trong khi đó võ giả vây xem bên ngoài đã loạn thành một mảnh, tiếng kinh hô xen lẫn hâm mộ vang lên không dứt.

- Mau nhìn, là Lý Vân Phục của Tây Môn Kiếm, tương truyền là đệ tử xuất sắc nhất trong trăm năm trở lại đây, hai mốt tuổi tu vi Võ Sư trung giai, thiên phú có thể xem là yêu nguyệt cùng đồng lứa.

- Còn kia là La Hạo Yêu Chủ của Yêu Thú Cung, là tông môn cấp mười thuộc phạm vi quản hạt của Lâm Viễn tông, ngó bộ lần này đến là tìm cơ hội thăng tiến cho tông môn. Nghe nói nửa năm trước hắn đã bước vào Võ Sư đê giai đỉnh, đồng thời sở hữu hộ thân linh thú Liệt Phong Báo Nhất cấp trung giai.

- Oa thật là nhiều thiên tài quá, Hàn Liệt....a kia là Hàn Liệt, thiên tài của Vô Cực Thánh thành chúng ta, còn có cả Liên Tư Á, nghe nói nàng đã được đặc cách gia nhập Lâm Viễn tông, không ngờ bây giờ tham gia lôi đài, có lẽ là muốn thử sức với những thiên tài khác.

...
Những người được nhắc tên không nghi ngờ gì đều là hạng siêu quần trong tuổi trẻ, tu vi cùng thực lực cực kỳ kinh nhân, ngay cả bộ dạng cũng phong cách cao quý hơn người khác nhiều, khí thế ẩn ước vượt trên đồng trang lứa một bậc.

Bất quá mấy người họ không giống Lâm Phong, mũi vểnh lên tận trời, mà người nào người nấy cũng trầm ổn, duy chỉ giữa hai hàng chân mày toát lên vẻ kiêu ngạo chứng tỏ ngạo khí của bọn họ chỉ là ẩn đi chứ không phải không có.

Từng người bước lên lôi đài rộng trăm trượng vuông, tổng cộng gần trăm người, không ai chịu nhường ai vừa đứng ổn định đã hạnh họe, trừng mắt lẫn nhau, nếu không phải có ban tổ chức ngồi dưới thì đã lao vào quần ẩu rồi.

Thiên tài ắt có thiên tài trị, cừu nhân đương nhiên khó tránh khỏi chạm mặt, thái độ như vậy thật ra hết sức bình thường.

Đang lúc tất cả đã cảm thấy đông đủ không còn ai nữa thì bỗng dưng một tiếng kinh hô vang lên.

- Là người của Lĩnh Long, bọn họ tới rồi...

- Là Lĩnh Lòng sao? Ta còn tưởng bọn họ không tới, đang tiếc nuối cho Vũ Nam đây.

Theo tiếng hô, một đoàn người đông đúc giống như đi diễu hành từ bên dưới ngọn đồi lững thững bước lên, võ giả xung quanh rất phối hợp tránh ra hai bên, đây không phải do họ có ý tốt gì mà bởi vì có một cỗ uy áp kinh thiên tràn ra khiến họ không thể không tránh, ánh mắt ai nấy đều hoảng sợ nhìn về phía ba người đi đầu, đặc biệt là thanh niên sở hữu mái tóc lam quỷ dị, chính người này phóng thích uy áp.

Đừng nói là họ mà ngay cả những người đi cùng trong đoàn cũng thở không nổi, chúng đệ tử hộ vệ đi sau cùng không dám đi theo nữa, chỉ có thể chôn chân tại chỗ.

Đám trưởng lão Lĩnh Long đi gần Lôi Thần cũng rất bất đắc dĩ, nếu không phải tu vi của họ khá một chút, kinh nghiệm cùng nghị lực cao một chút thì đã sụp đổ từ lâu rồi.

Bất ngờ nhất có lẽ là Vũ Nam, gã đứng gần Lôi Thần nhất vậy mà không hề hấn gì, hiển nhiên là do Lôi Thần đã phần nào khống chế uy áp, bằng không Vũ Nam là người đầu tiên gục ngã.

Cảm giác được khí tức khủng bố giống như một đầu cự long từ hồng hoang viễn cổ đang chậm rãi tiến gần, tức thì bọn anh tài trên lôi đài đều thất kinh biến sắc, nhao nhao vận công phối hợp lại chống đỡ, nhờ vậy mới miễn cưỡng duy trì thế cân bằng với cỗ khí thế kia. Mà một trăm người cùng đọ khí thế với một người cuối cùng chỉ có thể duy trì cân bằng, đây là khái niệm gì?

Những nhân vật đứng đầu các thế lực lớn đứng bật dậy, hốt hoảng nhìn về phía người đang đi tới.

Trong mấy gian phòng, cao tầng Lâm Viễn tông đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, bọn họ rõ ràng nhìn thấy được người đang phát tán uy áp kinh nhân, là một thí sinh tham gia đại hội không sai.

Vốn tưởng chỉ cần thu được một vài đệ tử thiên phú tốt là được, nhưng không ngờ lại đi đến một cái quái thai, chỉ cần thả ra uy áp liền đè ép cho Võ Sư cảnh không thở nổi, vậy thì đánh đấm cái gì nữa? Chưa kể tu vi nông sâu nhìn không thấy được.

- Là hắn...

Linh Nhi ngơ ngẩn lẩm bẩm, nàng không nghĩ ra được nam nhân vô sỉ mà ngày hôm qua nàng gặp bây giờ lại biến thành cái dạng này, hoàn toàn là một người khác hẳn. Trong tâm nàng chợt cảm thấy có chút sợ hãi, cũng không biết là sợ cái gì.

Đừng nói là nàng mà ngay cả Vô Song cũng không dám tin, khí tức của Lôi Thần mới hôm qua chỉ vẻn vẹn khiến nàng giật mình không dám khinh thị, còn hôm nay thì khác, thậm chí nàng có cảm giác nếu mình không đột phá Linh Sư cảnh, một khi đứng trước Lôi Thần quyết chiến thì nàng chỉ có thể đứng im tại chỗ chờ hắn mặc sức chém giết. Loại cảm giác này phi thường chân thật, phi thường kinh khủng.

Bị thanh âm của Linh Nhi làm cho giật mình tỉnh lại, trung niên nam tử nhìn qua giống như người phụ trách ở đây không nhịn được hét lên.

- Không được, tiểu tử đó chúng ta phải mang về tông môn ngay lập tức, không phải mang lên thượng môn, để lão tông chủ đích thân chỉ điểm, nhân vật bực này tuyệt đối không thể để tông môn khác chiếm lấy.

Y không biết mình nói vậy là lo lắng thừa thải, Lôi Thần rõ ràng tới đây để dự thi thì chắc chắn sẽ vào tông môn của hắn rồi, lo sợ tông môn khác chiếm lấy chẳng phải là không cần thiết sao. Bất quá lúc này không ai dám cười y cả, tất cả đều nhao nhao tỉnh lại gật đầu phụ họa.

Duy nhất Linh Nhi cùng Vô Song là nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Vô Song nói một câu.

- Ta thấy vẫn nên để hắn dự thi xong rồi mang về thượng môn sau, với thực lực của hắn khẳng định sẽ không thành vấn đề, quan trọng là vẫn giữ được uy tín cùng quy định của đại hội, tránh người ta nhìn vào nói tông môn chúng ta này nọ.

- Vẫn là tiểu thư sáng suốt.

Ngay lập tức một đám cao tầng lần lượt bình tĩnh trở lại, toàn bộ ngồi xuống ghế trưng cái bản mặt hứng thú nồng đậm nhìn về phía lôi đài.