Chương 21: Trứng Tới Tay

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 21: Trứng Tới Tay

- Đại ca...chúng ta...

Vũ Nam tái mặt định nói gì đó nhưng bị Lôi Thần phất tay cắt ngang, hắn lúc này không còn bộc phát sát khí hay khí tức kinh nhân nào nữa mà chỉ như một ngọn núi tĩnh lặng, toàn bộ nội liễm.

Có điều càng như vậy thì áp lực mà bọn Vũ Nam đứng gần phải gánh càng lớn đến kinh người, tâm lý không quá mạnh mẽ như Hà Nguyệt Như cảm thấy lồng ngực thắt lại, hô hấp có chút dồn dập.

Sáu con mắt nhìn chằm chằm về phía thân ảnh cao lớn kia tràn ngập kính sợ, họ biết Lôi Thần đã triệt để nổi giận rồi.

Hội đấu giá tiếp tục bình bình ổn ổn mà qua đi, rất nhiều bảo vật quý giá được đem ra đấu giá và đều bị mua đi với cái giá trên trời. Đặc biệt gian số một còn chi hai mươi hai vạn tinh thạch cho một gốc Thanh Liên Tuyệt Tâm Đằng, Ngũ cấp trung giai linh dược, tác dụng khu trừ tâm ma, thanh thần tỉnh trí và đề thăng thần thức.

Nếu là bình thường thì Lôi Thần sẽ oa oa kêu to luyện chế đan dược này nọ, nhưng bây giờ hắn không còn tâm tình đó nữa, vẻ mặt âm tình bất định cất bước rời khỏi Lộc Đình Quán, vừa rồi khi đấu giá Thanh Liên Tuyệt Tâm Đằng hắn đã phát hiện trong gian số một là bốn người hai nữ hai lão giả mình gặp hồi chiều. Thực lực của hai lão giả hắn đã xác nhận qua, đều là Linh Sư đỉnh, hiện tại hắn không động vào được, vậy thì làm sao cướp đồ về?

Nếu để lâu thì ấu thú Côn Bằng chưa kịp nở sẽ chết, bởi vì bọn họ không biết cách chăm sóc trước khi ấu thú Côn Bằng phá vỏ, ngay chính Lôi Thần cũng chỉ lờ mờ biết chút ít từ tri thức bẩm sinh mà thôi. Nhìn sinh khí mờ nhạt có thể phán đoán được không đầy một tháng nữa thì ấu thú Công Bằng nhất định sẽ không sống nổi, bởi vì nguyên khí không ngừng thoát ra để trao đổi chất mà nguyên khí bên ngoài lại không thể xâm nhập qua lớp vỏ, vậy thì ấu thú sẽ cạn kiệt nguyên khí cho đến chết.

Ba người Vũ Nam đi theo sau cứ như chịu áp lực cực lớn, đầu không ngẩng lên nổi, chỉ có thể đổ mồ hôi nặng nề bước theo sát.

Bốn người lê đôi chân đi tới cửa Lộc Đình Quán, dù đã chờ thời điểm võ giả rời đi hết nhưng vẫn còn không ít người còn nấn ná ở lại tới giờ này mới về.

Bất quá lúc bốn người đi ra, cảm thụ được khí tức trầm trọng cực độ nguy hiểm từ người Lôi Thần thì không một ai dám cản đường, hoặc là lách vào chờ bọn họ đi qua hoặc chạy hết tốc lực ra ngoài. Ngay cả bọn Lâm Phong nghênh ngang đi ra cũng phải kiềm chế nép vào một góc, mãi đến khi bốn người Lôi Thần ra khỏi cổng Lộc Đình Quán thì cả bọn mới nhao nhao rời đi, ai về nhà nấy.

- Hây!

Thời điểm bọn Lôi Thần đi khỏi Lộc Đình Quán hơn trăm trượng thì một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên.

Lôi Thần quay đầu trừng về phía gốc cổ thụ hai người ôm ở phía bên kia đường, ở đó có bốn người hai nam hai nữ đứng đợi từ bao giờ, hai nam là hai lão giả, hai nữ một là thiếu nữ thanh xuân quyến rũ, một vận đồ giống công tử tiêu sái nho nhã.

Chính là bốn người Linh Nhi.

- A!

Linh Nhi tu vi không thấp, cũng là Võ Sư đê giai, nhưng vẫn bị cái trừng mắt của Lôi Thần dọa cho sợ hãi hét toáng lên, mặt mũi trắng bệch không chút huyết sắc. Nàng chưa bao giờ gặp phải ánh nhìn đáng sợ như thế, tuy không đầy uy lực chấn nhiếp như phụ thân cùng gia gia nàng nhưng lại chẳng khác gì một đầu hung thú thượng cổ tùy thời lao tới cắn xé nàng. Cảm giác này chân thực khó chịu còn hơn uy áp của cao thủ tỏa ra.

Đừng nói là Võ Sư đê giai nàng, mà cả thanh sam nữ tử cũng hoảng hốt vài giây, cả người hơi run lên. Hai lão giả thì như lâm đại địch phát tán khí thế phá tan hung uy của Lôi Thần.

Chỉ là lúc ập tới người hắn thì giống như đụng phải cự sơn, không cách nào lung lay được.

"Hừ chỉ với nhiêu đó thực lực cũng đòi dùng uy áp tổn thương ta? Mẹ kiếp thời điểm lão tử tung hoành thì loại nhân vật nào còn chưa thấy qua, còn chưa có mấy người dùng uy áp uy hiếp được ta đâu."

Trong nội tâm Lôi Thần cực kỳ khinh thường, hắn đang nóng giận cực độ nên không cần nể nang gì bốn người này, chưa kể bọn họ là kẻ cướp đồ của hắn, hắn càng không rảnh bán mặt mũi. Tuy hắn không dám động thủ thật nhưng hắn cũng không tin ở nơi này bọn họ dám làm gì hắn, chưa kể đã dùng thủ đoạn cướp đồ của hắn thì khẳng định là không phải muốn cùng mình kết giao cái gì. Đã như vậy còn muốn Lôi Thần mặt nóng áp mông lạnh? Hắn chưa nhổ vài bãi nước bọt hung hăng mắng chửi một phen là đã nể mặt lắm rồi.

Lão giả được Linh Nhi gọi là Tam gia gia bước lên chắn trước mặt nàng trầm giọng quát.

- Tiểu tử lớn mật, muốn chết?

Nói đoạn, lão bày tư thế định lao lên chém giết Lôi Thần thật, nhưng cuối cùng lại bị một bàn tay nhỏ nhắn yếu ớt níu lại.

- Tam gia gia để ta nói chuyện với hắn một lúc đã.

Lão giả hừ lạnh thu tay lại, ánh mắt lóe lên tinh quang khó hiểu trừng Lôi Thần.

Lôi Thần cảm thấy mất kiên nhẫn lạnh nhạt nói.

- Có chuyện gì thì nói cho nhanh, bổn đại gia còn nhiều việc phải làm, không rảnh chơi trò yêu đương nam nữ với ngươi. Tiểu Hạm Hạm còn đang chờ ta về nhà cho ăn nữa.

Câu nói sặc mùi vô lại khiến Linh Nhi đỏ bừng mặt, nàng giận dữ hét lên.

- Vô sỉ, ai chơi trò yêu đương nam nữ với ngươi?

- Hừ, không yêu đương nam nữ? Không yêu đương nam nữ thì ngươi chờ ta làm cái gì, nam chưa vợ, nữ chưa chồng, đêm trăng thanh gió mát, khung cảnh dưới gốc cây hữu tình xinh đẹp, nữ chờ nam tới nói chuyện yêu đương là hợp lý nhất. Bất quá ta nói trước, chỉ là một bên tình nguyện, còn ta thì không, mặc dù ta hơi anh tuấn một chút, tiêu sái một chút, tài giỏi một chút, nhưng cũng không phải loại dễ dãi. Bằng vào nhan sắc của ngươi, làm nha hoàn cho ta thì còn tạm được, ta không ngại thu một thiếp thân nha hoàn đâu.

Lôi Thần nói như thật, khuôn mặt kiêu ngạo hất lên ra vẻ ta đây còn lâu mới để ý tới ngươi.

Ba người sau lưng hắn bụm miệng không dám cười thành tiếng, thanh sam nữ tử đối diện cũng khó khăn che miệng, nàng thật khó có thể ghép người gây cho nàng cảm giác nguy hiểm sởn gai ốc ban nãy với kẻ vô sỉ nói năng ba hoa lúc này, không ngờ trình độ tự sướng lại cao như thế, quả thật là lần đầu tiên gặp được.

Ai cũng buồn cười, duy có mình Linh Nhi là giận sôi, nàng còn tính bàn chút chuyện với Lôi Thần, bây giờ chả còn tâm tình nào nữa, chỉ muốn lao tới cắn hắn một cái cho hả giận.

- Tên khốn kiếp kia, ai là bên tình nguyện hả, còn không coi lại cái bản mặt của ngươi đi... đúng là... đúng là hơi anh tuấn thật, nhưng mà bản tiểu thư cũng không phải loại cóc ghẻ như ngươi có thể với tới, thiếp thân nha hoàn gì chứ? Thật không biết xấu hổ.

Lôi Thần bĩu môi khinh thường.

- Còn nói không phải, nhìn mặt ngươi đỏ bừng lên như vậy, nếu không phải si mê ái mộ ta thì việc gì phải đỏ mặt.

- Ngươi... ngươi...

Linh Nhi há miệng hồi lâu không nói được câu nào, nàng đây là tức giận tới mức đỏ mặt tía tai chứ có phải si mê ái mộ gì gì như hắn nói đâu chứ. Sao tên này có thể vô sỉ, mặt dày như vậy...

- Ngươi mặt dày quá vậy?

Hít sâu vài hơi nàng nghiến răng trèo trẹo rít khẽ.

- Ngươi đang mắng ta sao? Sao ta lại nghe giống như đang khen ta quá vậy, hừ...mặt dày, cũng không biết ai mặt dày hơn, cướp đồ của người khác trắng trợn như vậy.

Lôi Thần nghe thấy hai chữ mặt dày thì tức giận quát ầm lên, mẹ kiếp dám móc đồ ăn từ trong miệng hắn ra còn chửi hắn mặt dày, đúng là không nhịn được cục tức này mà.

Linh Nhi không chịu thua kém cũng ré lên chói tai.

- Ai cướp đồ của ngươi, rõ ràng tiền của ta nhiều hơn thì ta mua được, ngươi cấm được sao?

- Nhưng ngươi không cần tới quả trứng vô dụng đó.

- Ai bảo ngươi ta không cần?

- Vậy ngươi cần làm gì?

- Hứ, đầu heo ngươi bây giờ mới chịu hỏi tới vấn đề này sao?

Nghe Lôi Thần hỏi tới việc mà mình đã sớm chuẩn bị từ đầu, cơn giận của Linh Nhi tan hơn phân nữa, nàng hất mái tóc hầm hừ nói.

- Bây giờ chúng ta giao dịch, ta đưa quả trứng cho ngươi, ngươi làm giúp ta một việc.

Vừa nói Linh Nhi vừa móc một quả trứng to cỡ nắm tay người lớn ra, tức thì cặp mắt của Lôi Thần sáng bừng lên, còn sáng hơn cả vì sao trên trời, vẻ mặt khó nén được vẻ tham lam nồng đậm, thiếu đường chảy nước dãi ra nữa thôi.

- Việc gì, mau nói...

- Hắc! Bây giờ ta không muốn nói, chờ tới khi bản tiểu thư có hứng sẽ nói với ngươi...

Linh Nhi đắc ý xoay xoay quả trứng trong tay, trông thấy bộ dạng gấp gáp của Lôi Thần, trong lòng nàng dâng lên một cỗ vui sướng khó tả.

"Hứ, cuối cùng cũng phải cầu bản tiểu thư, cho ngươi ghê gớm..."

Nghe Linh Nhi làm khó, Lôi Thần trợn mắt kêu lên.

- Được rồi ta hứa với ngươi là được, nhưng ngươi phải đưa quả trứng cho ta trước.

"Hừ, giờ ngươi đưa quả trứng cho ta, sau này ta cao bay xa chạy, còn sợ ngươi tới làm khó làm dễ ta nữa sao."

Lôi Thần thầm tính toán, hắn chuẩn bị tính kế chạy làng tới nơi rồi. Đáng tiếc, hắn không biết tiểu tổ tông trước mắt chính là oan gia trong cuộc đời hắn, dù có chạy đi đâu cũng không thoát khỏi nàng được, sắp tới đây còn rơi vào địa bàn của nàng nữa chứ, đúng là ghét của nào trời cho của đó.

Điều khiến Lôi Thần không ngờ là Linh Nhi rất sảng khoái ném quả trứng sang cho hắn, dường như không hề sợ hãi hắn quịt nợ vậy.

- Cho ngươi, đừng nghĩ rằng có thể trốn, ngươi trốn không thoát đâu, à...ngươi tên gì nhỉ?

"Trốn? Suất ca như ta mà phải trốn nữ nhân á? Ta chỉ là đi nơi khác kiếm sống thôi, vùng núi hẻo lánh này khó lăn lộn, không thể chứa chấp cự long như ta được..."

Lôi Thần hung hăng khinh bỉ một phen rồi đáp.

- Lôi Thần, ngươi có thể gọi ta là Thần ca ca nếu ngươi muốn. Còn ngươi tên gì.

- Thần ca ca cái đầu ngươi, bản tiểu thư tên là Hiên Linh Nhi, còn đây là ca ca của ta, ngươi có thể gọi là Vô Song ca ca.

Linh Nhi quệt môi mắng thầm một câu rồi kéo tay thanh sam nữ tử giới thiệu, thanh sam nữ tử vô duyên vô cớ bị lôi kéo chỉ có thể dài mặt hướng Lôi Thần gật đầu chào hỏi.

Nhưng là câu nói tiếp theo của Lôi Thần lại khiến nàng sững người, cổ trắng xinh đỏ ửng lên mê người.

- Ca ca? Tiểu nữ hài ngươi chê ta mắt mù sao? Rõ ràng là một cô nương phong hoa tuyệt đại như vậy lại bảo là ca ca, ta còn chưa đến nổi vừa ngu vừa đui mù như bọn Lâm Phong kia... Vô Song... tên đẹp người cũng đẹp, cô nương có cơ hội trở thành tiểu thiếp của ta đấy, cũng có thể gọi ta là Thần ca ca nếu muốn, ta không ngại đâu.

"Hắn nhận ra mình từ sớm rồi sao?" Trong lòng Vô Song thầm nghĩ, đồng thời cũng cười khổ không hiểu tên này từ đâu chui ra, nói năng không kiêng dè gì cả, cái gì cũng nói được.

- Công Tử thật biết nói đùa.

- Ai bảo ta nói đùa? Thật là, thôi được rồi, không còn sớm nữa ta phải trở về, các người ở lại chơi vui vẻ, gần đây gió độc rất nhiều, dễ cảm mạo, tốt nhất là về nhà ngủ sớm đi.

Nói xong Lôi Thần thu vẻ mặt nhăn nhở của mình, trở lại bộ dạng anh tuấn tiêu sái, khí vũ bất phàm lúc sáng, người không biết còn tưởng thật hắn chính là công tử ngọc thụ lâm phong thật.

Chờ khi bốn người Lôi Thần đi khuất, Linh Nhi mới dậm chân bĩu môi nói.

- Tên này thật xấu rồi, vừa vô sỉ vừa mặt dày, không biết sao ta lại giao dịch với hắn chứ.

Vô Song thu ánh mắt đoạn tiếp lời Linh Nhi.

- Hì, tỷ lại thấy hắn thú vị đấy chứ, chưa biết chừng sau này ở tông môn có hắn cuộc sống sẽ không còn tẻ nhạt như lúc trước nữa.

Nghe Vô Song nói vậy, Linh Nhi cũng là gật đầu hùa theo, trong mắt hiện lên thần thái vui vẻ không hề che giấu.

- Đúng a, có thể tìm hắn cãi nhau khẳng định sẽ không nhàm chán suốt ngày tu luyện như trước, hắn biết nhiều như vậy lâu lâu muội sẽ dẫn hắn đi đấu giá hội, chắc sẽ kiếm được không ít thứ tốt.

- A thì ra đây mới là mục đích chính mà muội giao dịch cùng hắn, muội nói cũng đúng, kiến thức của hắn rất phong phú, chưa biết chừng quả trứng đó có điểm đặc biệt, nếu không hắn cũng sẽ không tức giận thành ra như vậy.