Chương 18: Ngươi Nên Tìm Cục Đá Mà Đập Đầu Chết Đi

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 18: Ngươi Nên Tìm Cục Đá Mà Đập Đầu Chết Đi

Vũ Nam như nghe ra điều gì đó, vội vàng chen lời.

- Đại ca, có phải huynh có môn công pháp như vậy không? Huynh khuyên Nguyệt Như chọn cách đó thì hẳn phải có công pháp phù hợp chứ... Hắc hắc, đại ca không thể keo kiệt a, dù sao huynh cũng không thể tu luyện được mà.

Lôi Thần trợn mắt, có thằng đệ đệ nào như thằng này không, rõ ràng bán rẻ đại ca mình, có của ngon đồ tốt thì phải giữ một chút chứ. Bất quá lần này Vũ Nam nói đúng, Lôi Thần quả thật có ý định cho Hà Nguyệt Như môn công pháp tương ứng.

Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói.

- Quả thật ta có một môn công pháp chủ tu âm khí, có điều công pháp này không phải công pháp phụ, tuy có thể tu luyện chồng lên công pháp khác nhưng phải phế bỏ tu vi trước kia đi mới tu luyện được, làm vậy để chuyển đổi công pháp trước sang phụ rồi để công pháp này làm chính, bởi vì công pháp của ta là công pháp Địa cấp đê giai, tu luyện đến đại thành có thể đạt tu vi Chân Vương cảnh cường giả, lợi hại như thế nào, ta không cần nói nữa. Cô hãy suy nghĩ thật kỹ.

Sắc mặt Hà Nguyệt Như biến hóa không ngừng, tu luyện đến ngày hôm nay không phải dễ dàng, một thân tu vi Cửu tinh Phàm cảnh đỉnh không phải nói bỏ là bỏ được, chỉ thêm một bước nữa thôi là nàng có cơ hội đột phá Võ Sư rồi.

Nhưng đã là võ giả chân chính thì phải biết nhìn xa hơn, giữa Huyền Sư và Chân Vương cách nhau không phải một đại cảnh giới mà là hai, thực lực chênh nhau như trời và đất. Nếu có công pháp của Lôi Thần thì khẳng định nàng sẽ tu luyện nhanh hơn, không bao lâu thì sẽ trở lại cảnh giới như bây giờ, cùng lắm là một hai năm. Công pháp Địa cấp không phải công pháp Đỉnh cấp trở xuống có thể so sánh tới.

Suy nghĩ thông suốt, Hà Nguyệt Như cắn răng gật đầu, ở tu vi của nàng thì không quá khó khăn để chọn lựa, mọi sự đã nằm trong tính toán của Lôi Thần rồi.

Hắn nhẹ gật đầu nói.

- Tốt lắm, thời điểm cô nương tán công ta sẽ ở bên cạnh để hộ pháp, đồng thời truyền khẩu quyết Thiên Âm Tà Nguyệt Pháp cho cô nương, tiện chuyển hóa công pháp chính phụ. Hơn nữa Thiên Âm Tà Nguyệt Pháp là một trong những công pháp đặc biệt nhất, sau này nếu cô tìm được một công pháp cao hơn mà muốn chọn nó là công pháp chính thì Thiên Âm Tà Nguyệt Pháp sẽ tự động chuyển sang phụ, không hề gây ảnh hưởng hay trở ngại đến quá trình tu luyện về sau, không cần phải tán công như những công pháp khác.

Không ai biết khi Lôi Thần giải thích cặn kẽ, trong mắt hắn xẹt qua tia sáng kỳ dị, tựa như có một tính toán khác.

Hà Nguyệt Như hưng phấn gật đầu liên tục, vấn đề vì sao Lôi Thần sở hữu công pháp cấp bậc cao như vậy nàng cũng không đề cập tới nữa. Ai cũng đều là người thông minh, có lợi tự nhiên sẽ biết bổn phận, họa từ miệng mà ra luôn là truyền ngôn chính xác.

Mạnh Long thấy Hà Nguyệt Như vô tình có miếng bánh ngon rơi xuống thì ghen tị không thôi, hắn đưa ánh mắt chờ mong nhìn Lôi Thần chằm chằm, hy vọng Lôi Thần có thể cho hắn thứ gì đó hay ho.

Chút tâm tư này sao qua được mắt Lôi Thần, hắn không khách khí lắc đầu cự tuyệt.

- Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, công pháp hỏa hệ ta không có, vũ kỹ thì không ít, nhưng với tu vi yếu kém hiện tại của ngươi một khi thi triển thì sẽ bạo thể mà chết, nên biết vũ kỹ hỏa hệ và lôi hệ luôn là vũ kỹ mang lực sát thương cuồng bạo nhất. Để tránh ngươi tò mò ảnh hưởng tâm cảnh tu luyện, chờ khi ngươi đạt tới tu vi Linh Sư thì ta sẽ đưa một hai môn lợi hại, đương nhiên với điều kiện là ngươi phải đi theo ta, sau này nghe theo ta mà làm việc. Không có phần thưởng nào vô công mà nhận, ngươi hiểu ý ta chứ?

Thân hình Mạnh Long khẽ run một chút, nhưng rồi cũng trấn định lại, hắn cảm thấy đi theo phục vụ cho một người như Lôi Thần không hẳn là hạ thấp thân phận của mình, vì vậy không do dự quá lâu thì Mạnh Long đã đưa ra quyết định.

- Lão đại! Kể từ hôm nay Mạnh Long thề sẽ trung thành đi theo lão đại lăn lộn, tuyệt không hai lòng.

- Rất tốt, nếu ngươi đã đi theo ta thì ta sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ cần có đồ tốt thì huynh đệ ta cùng hưởng.

Khi không thu được mấy thuộc hạ đủ trung thành, Lôi Thần không thể không cao hứng, quan sát một thời gian hắn thấy đám Mạnh Long đều là người có tình nghĩa, không phải hạng phế thải như Lâm Phong, vì vậy không có nhiều lo lắng họ có thật sự trung thành hay không.

Trên hết Lôi Thần tự tin với hào quang nhân vật chính trên đầu mình, người bên cạnh khẳng định là người tốt.

Thầm tự kỷ một phen thì Vũ Nam đột nhiên nói.

- Đại ca, vậy còn Thiên Thủy thì sao ạ? Huynh định bỏ mặt hắn thật à?

Đối với vấn đề của Vũ Nam thì Lôi Thần đã sớm tính toán, hắn đáp gọn.

- Chỉ cần Tiếu Thiên Thủy dám đối mặt với Lâm Phong, chém đầu hắn xuống mà không lo lắng thế lực sau lưng hắn trả thù thì ta không ngại phóng mở tấm lòng bác ái một lần.

Ba người nghe vậy thì không nói gì thêm, họ hiểu Lôi Thần nhất định sẽ không bỏ qua nhân tài như Tiếu Thiên Thủy, trừ bỏ tính cách hơi yếu đuối dễ chịu thiệt ra thì những mặt khác hắn đều tốt.

Thời điểm ba người vừa chấm dứt trò chuyện thì hội đấu giá lớn nhất trong năm cũng bắt đầu.

Từ sau cánh cửa được che bởi một lớp cấm chế ngăn cản thần thức dò xét, một trung niên nam tử mặc trường bào màu vàng đục bước lên, vẻ mặt y đạo mạo, mày kiếm gọn gàng, khóe miệng nhiều thêm một chòm râu ngắn, rất giống bộ dạng gian thương lâu năm.

Bước lên bục cao được thiết kế đặc biệt, y cầm một chiếc búa gõ mạnh một cái, thanh âm phát ra vang dội trong hội trường khiến đám võ giả vốn ầm ỉ nhiệt náo dần dần an tĩnh lại.

Thấy không còn âm thanh nào nữa thì trung niên nam tử mới cất cao giọng nói.

- Tại hạ là Đào Tuấn Lộc, hẳn đa số các vị có mặt ở đây đều nhận biết, hội đấu giá lần này vẫn sẽ do tại hạ chủ trì... Tốt lắm, không làm mất thời gian của các vị, sau đây là năm vật phẩm đấu giá đầu tiên.

Đào Tuấn Lộc nói dứt câu thì đạo cấm chế rung lên lần nữa, hai thân ảnh yểu điệu bưng theo một cái khay lớn bước lên bục cao, đặt cái khay xuống trước mặt Đào Tuấn Lộc rồi khom người lui xuống.

Đào Tuấn Lộc kéo tấm vải che xuống sau đó bưng một vật phẩm đặt trong khay lên bệ gỗ trước mặt, thanh âm vang lên.

- Lần này các vị rất may mắn, trong những năm qua Lộc Đình Quán đã tổ chức vô số đấu giá hội nhưng ngày hôm nay chính là hội đấu giá có nhiều vật phẩm trân quý bậc nhất. Đầu tiên là Phụ Căn Quả, linh quả Tứ cấp cao giai, công dụng đề thăng nồng độ linh căn, đặc biệt là với Mộc hệ linh căn, gia tăng hai thành tác dụng. Giá khởi điểm hai ngàn tinh thạch, mỗi lần trả giá không được thấp hơn một trăm tinh thạch.

Trên bàn là một quả cây hình dạng giống quả táo, màu xanh nhạt, vỏ bóng loáng có linh khí nhàn nhạt lượn lờ chung quanh. Quả này vừa ra thì toàn trường vang lên tiếng nghị luận nho nhỏ, rất nhiều người thập phần cuồng nhiệt hận không thể ngay lập tức bỏ vào miệng nhai nuốt.

Lôi Thần ở trên cao cũng khá ngạc nhiên vì ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại xuất hiện loại linh quả hiếm như vậy, đặt tại Thanh Huyền địa vực cũng không có bao nhiêu.

- Hừ! Thật là một đám kém hiểu biết, lão đầu tử này ngoại trừ biết cách câu dẫn khách tham dự ra thì không có một chút kiến thức gì...

- Đại ca nói vậy là sao? Không lẽ Phụ Căn Quả này còn có công dụng khác cao hơn?

Vũ Nam tròn mắt nhìn chằm chằm vào Phụ Căn Quả phía dưới, nghe thấy Lôi Thần khinh miệt thì cũng không nén được hiếu kỳ quay sang hỏi nhỏ.

Lôi Thần bĩu môi đáp, ngữ khí tùy tiện như thể không đặt linh quả kia vào mắt.

- Đương nhiên, người bình thường chỉ biết phục dụng Phụ Căn Quả sẽ gia tăng mức độ nồng đậm của linh căn, chứ nào có biết nếu sử dụng Phụ Căn Quả làm chủ liệu, cộng thêm một vài Ngũ cấp linh dược sẽ luyện chế thành Tiểu Căn Linh Đan, Ngũ cấp đan dược trung phẩm. Cho dù có là người bình thường không có linh căn một khi phục dụng cũng sẽ khiến cho hắn đạt được bán linh thể chi thân, xấp xỉ linh căn thể chất thuần thuộc tính. Nếu không phải Phụ Căn Quả quý hiếm thì võ giả bán linh thể chi thân đã nằm phơi đầy đất rồi.

- Ngũ cấp đan dược? Bán linh thể chi thân? Lợi hại như vậy...

Ba người Vũ Nam nuốt nước bọt, thân làm võ giả họ hiểu ý nghĩa trọng đại của việc này, đan dược như vậy quả thật là nghịch thiên, còn tạo ra được thượng phẩm linh căn thể chất, thiếu một bước là thành tuyệt phẩm linh căn thể chất rồi. So với đan dược Lục cấp thì phần nào đó khiến người ta điên cuồng hơn nhiều.

Bất quá Hà Nguyệt Như nhanh trí chợt nghĩ tới.

- Lão đại... ngài là luyện dược sư?

Lôi Thần mỉm cười tự tin hơi lắc đầu rồi lại gật đầu làm ba người khó hiểu. Đoạn hắn nói.

- Bây giờ không phải...nhưng rất nhanh sẽ phải, lão đại của các ngươi lợi hại hơn các ngươi tưởng tượng rất nhiều, đi theo ta các ngươi sẽ không chịu thiệt thòi đâu.

Ba người Vũ Nam chỉ có thể chấp nhận gật đầu, Lôi Thần càng lúc càng khiến bọn họ bất ngờ, vị lão đại này sâu không lường được, rất khó có thể liên tưởng với thiếu niên mười sáu tuổi lúc mới gặp, cứ như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Cái giá của Phụ Căn Quả rất nhanh được đẩy lên cao.

- ba ngàn năm trăm tinh thạch.

- Bốn ngàn tinh thạch.

- Bốn ngàn hai trăm tinh thạch.

...
- Sáu ngàn tinh thạch.

Bất ngờ trong gian phòng số hai ở tầng ba phát ra thanh âm trả giá cao hơn gần ngàn tinh thạch.

- Là Lâm Phong!

Vũ Nam bên cạnh nhắc nhở, Lôi Thần im lặng không nói gì, mục quang lập lòe bất định, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười nham hiểm không ai thấy.

Gian số hai vừa trả xong thì gian số sáu ở đối diện lập tức hét giá cao hơn.

- Sáu ngàn năm trăm tinh thạch.

- Bảy ngàn.

Không chịu thua kém, gian số hai mạnh bạo nâng giá, lần này gian số sáu im lặng không nâng nữa.

Lâm Phong ngồi trong gian số hai mỉm cười đắc ý, như thể linh quả quý giá đã là đồ trong túi chắc rồi.

Lúc này bỗng nhiên từ trong gian số bảy vang lên thanh âm nhàn nhạt báo giá.

- Tám ngàn tinh thạch!

Lâm Phong tức thì trợn trừng mắt, hắn rõ ràng ngồi trong gian số bảy là ai, bởi vì kẻ đó trước khi vào không biết cố tình hay vô tình nói cho mọi người cùng biết.

- Khốn kiếp, muốn lấy đồ của ta? Nằm mơ đi... Chín ngàn tinh thạch!

- Chín ngàn năm trăm!

Thanh âm vẫn nhàn nhạt không hề có một tí dao động cảm xúc nào.

Trong gian phòng số một tầng bốn, tầng cao nhất, hai thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên trong thì thầm to nhỏ với nhau.

- Tỷ tỷ, hắn báo giá kìa...

- Ừ! Chúng ta ngồi xem kỳ biến thôi, vật cần vẫn chưa tới, đoán chừng là món áp đáy của lần đấu giá này.

- Vâng! Nhưng mà hình như tên kia có vẻ cố tình nâng giá thì phải...

Thanh sam nữ tử im lặng, trong mắt thoáng hiện ý cười mờ nhạt, nàng rất đồng ý với tiểu muội, Lôi Thần cố tình nâng giá chứ không có ý mua.

Bất quá Lâm Phong bị cơn giận che mờ hai mắt, không hề hay biết mình bị người ta xỏ vài lỗ trên người, hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên.

- Một vạn một ngàn tinh thạch, tiểu tử đáng chết, nếu ngươi trả giá cao hơn lão tử sẽ chấp nhận bỏ.

Trong gian số bảy, ba người Vũ Nam đã cười đến nghiêng ngã rồi, Lôi Thần ngồi ở đầu không thèm để ý phất phất tay.

- Được thôi, ngươi là đại phú hào, linh quả thuộc về ngươi, phóng nhiều tiền như vậy để mua một linh thảo không ra gì, nếu ta là lão đầu tử của ngươi thì ta đã bị một tát chụp chết ngươi từ lâu rồi.

"Linh thảo không ra gì?" Võ giả tại trường ngẩn ra, không hiểu tên này là ngu thật hay ngu giả, linh dược có thể đề thăng linh căn hiếm có như thế nào, vậy mà chê là phế thảo, đầu bị cửa kẹp sao?

Lâm Phong không hề tức giận mà cười phá lên.

- Ngươi cái đồ kém hiểu biết, tưởng miệng lưỡi bén nhọn, có chút thực lực liền ghê lắm sao, ngay cả linh dược cao giai như vậy mà cũng chê bai không nhận biết, thật không hiểu ngươi làm sao mà có được tu vi như vậy, theo ta thấy ngươi nên tìm cục đá đập đầu mà chết cho rồi đi.

Lôi Thần vậy mà cũng cười theo.

- Đúng! Ngươi nói chính xác, ngươi nên tìm cục đá mà đập đầu chết đi là được rồi, tốn tiền tốn tài nguyên phụ mẫu nuôi nấng. Ài...thôi để ta nói cho não đậu hủ như ngươi được khai thông vậy, Phụ Căn Quả có thể đề thăng phẩm chất linh căn, xác thực là đồ hiếm, nhưng vì sao nó chỉ là linh dược Tứ cấp? Nguyên nhân là vì nó chỉ đề thăng cho võ giả một linh căn lên tới nồng độ sáu mươi phần trăm mà thôi, đối với võ giả bình thường thì mức độ này quả thật là đủ cao rồi. Nhưng ta nói ngươi đừng buồn, dựa theo tốc độ lưu chuyển Mộc nguyên khí trong người ngươi thì ít nhất cũng đã vượt trên sáu mươi lăm phần trăm, vậy thì ngươi mua thứ đồ chơi này về để làm gì? Để ngửi hả, hay là thay thế trái cây trong nhà ra vẻ ta đây giàu sang, mua linh quả về làm trái cây ăn chơi?

Lời vừa nói ra không ít người chấn kinh, bây giờ họ mới biết Phụ Căn Quả còn có mặt hạn chế như vậy, ngẫm lại thì cũng thấy có lý, bằng không nó đã không chỉ có Tứ cấp linh dược thôi.

Thiếu nữ trong gian số một tầng bốn kinh ngạc trợn tròn đôi mắt long lanh dễ thương.

- Ây da! Phụ Căn Quả này kém vậy á? Tam gia gia, tên kia nói có đúng không vậy?

Một lão giả ngồi gần đó gật đầu, tỏ vẻ kỳ lạ tấm tắc nói.

- Hắn nói không sai chỗ nào cả, nhưng kỳ quái ở chỗ mặt hạn chế của linh quả này cực ít người biết, nếu lão phu không đọc qua điển tịch cổ thì đã không biết rồi. Quan trọng là vì loại linh quả này quá hiếm. Càng ngày ta càng thấy tiểu tử này không tầm thường chút nào, nếu tông môn thu được hắn làm đệ tử thì sẽ có cơ hội phát triển vượt bậc cũng nên.

- Đúng a, đúng a! Ta cũng thấy hắn rất khá, nên mang hắn về tông môn mới tốt.

Thiếu nữ có vẻ hưng phấn dị thường, nàng khó có thể áp chế tò mò đối với Lôi Thần, chỉ mong nhanh chóng tiếp xúc để từ từ nghiên cứu hắn, để xem trong hồ lô tên này chứa những gì.

Thanh sam nữ tử bất đắc dĩ trừng mắt quát.

- Linh Nhi, không được làm rộn, cẩn thận ta báo cho phụ thân và gia gia biết.

- Được rồi mà... Muội biết tỷ sẽ không làm vậy đâu... Hắc hắc!!