Chương 10: Sơ Chạm Thiên Phú Thần Thông

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 10: Sơ Chạm Thiên Phú Thần Thông

Đình viện phía Tây Lĩnh Long trại, trong căn phòng nhỏ.

Một thiếu niên ngồi khoanh chân trên giường, hai tay đặt song song trước bụng, quanh thân lúc này có vô số luồng nguyên khí tinh thuần tụ tập không ngừng thông qua các lỗ chân lông dung nhập vào cơ thể.

Theo những đường kinh mạch loạn xạ có quy luật trong cơ thể thiếu niên, nguyên khí hùng hậu tựa hồ có một phương thức cụ thể nào đó mỗi lần vào gần đan điền lập tức phân thành hai nhánh, một lớn một nhỏ, nhánh lớn chui vào đan điền, nhánh nhỏ phân tán loạn xạ dung nhập vào từng thớ thịt, xương cốt, kinh mạch của hắn.

Nhánh nguyên khí lớn chính là vận chuyển theo phương thức tu luyện của nhân loại, còn nhánh nguyên khí nhỏ không sai biệt lắm là cách tu luyện của yêu thú, chỉ trừ một số loài đặc biệt không tu thuần nhục thân.

Hai canh giờ sau, quá trình điên cuồng hấp thu nguyên khí kết thúc, thiếu niên chậm rãi mở mắt, một đôi hồng nhãn phát ra quang mang bức người, thiếu niên này không ai khác ngoài Lôi Thần, hắn đã ngồi tu luyện như vậy suốt một đêm.

Lượng nguyên khí thu thập được không nhiều hơn thời điểm bình thường bao nhiêu, bất quá nhờ vậy mà Lôi Thần mới hiểu rõ, loại công pháp hắn đang tu luyện thực chất không cần phải vận dụng theo lối mòn mà nó có thể tự hành vận động. Quả thật vô cùng tiện lợi.

Tuy nhiên khiến Lôi Thần có điểm không hài lòng đó là mặc dù tốc độ tiến cấp tu vi rất nhanh nhưng bù lại tốc độ tiến giai yêu thú lại cực thấp, chỉ cần nhìn hai luồng nguyên khí một lớn một nhỏ chênh nhau trên dưới gấp mười lần cũng đủ thấy, cứ như này mà tăng cấp thì chỉ sợ tu vi lên cao còn bản chất yêu thú lại yếu ớt, đây là chuyện mà Lôi Thần không muốn thấy.

Bởi vì Lôi Thần hiện tại là một yêu thú chứ không phải nhân loại như kiếp trước, huyết nhục trong người hắn khát vọng được mạnh mẽ chứ không phải tu vi nguyên khí kia.

Cho nên bằng mọi giá Lôi Thần cũng phải nghĩ cách tăng cường trình độ nhục thân mới được, tạm thời cần có một pháp quyết tu luyện nhục thân thì tốt nhất. Chỉ có như vậy thì thời điểm tiến giai yêu thú, Lôi Thần mới nắm chắc vượt qua được quá trình lột xác.

Đừng nhìn yêu thú mỗi lần tu luyện đều giống nhân loại, đột phá bình cảnh nhân loại ăn không ít đau khổ bị cắn trả nhưng nếu so sánh với yêu thú thì chỉ bằng một phần mười mà thôi, thậm chí là một phần trăm cũng chưa tới. Đương nhiên vấn đề này là do tiên thiên thể chất của yêu thú cường đại hơn nhân loại nhiều, hơn nữa thượng thiên khắc nghiệt không thể có chuyện đơn giản để cho chủng tộc bá đạo này dễ dàng đột phá, bằng không cái gọi là thiên đạo hay thiên kiếp kia chỉ để trưng rồi.

Cũng bởi vì yêu thú quá mức khủng bố nên Thiên Nguyên đại lục đã có hơn phân nửa lãnh thổ thuộc về chúng, còn lại đều do vạn tộc chia nhau chiếm lĩnh, mà nhân loại chỉ là một tộc lớn trong số đó.

Về tình về lý Lôi Thần đều muốn lực lượng yêu thú của mình tăng mạnh hơn, tu vi có công pháp nghịch thiên phụ trợ, tự nhiên không cần quá mức quan tâm.

Phun ra một ngụm trọc khí, Lôi Thần vươn vai đứng dậy, bầu trời bên ngoài vẫn còn tối, đoán chừng còn vài canh giờ mới sáng.

Lôi Thần mở cửa bước ra khỏi phòng, không khí mát lạnh dễ chịu phả vào mặt khiến tâm tình đang khó chịu trở nên dịu nhẹ trở lại.

- Ài... xem ra không thể gấp được, xe tới núi ắt có đường đi, nếu vận mệnh của ta đúng như lời Lam Lão nói vậy thì chỉ có thể chờ thôi.

Ngửi được mùi thuốc trong không khí, Lôi Thần cảm thấy tinh thần khoan khoái vội vàng bước đến dược viên trồng ngay bên cạnh đình viện.

Kiếp trước hắn là luyện dược sư cao giai, dù đã trở thành yêu thú nhưng niềm yêu thích linh thảo vẫn không thay đổi.

Trong dược viên, từng gốc linh thảo xanh mơn mởn đủ loại màu sắc mọc thành hàng, toàn bộ đều là nhất giai linh thảo, không có một gốc nhị giai trở lên nào, tuy nhiên giá trị của dược viên này vẫn rất lớn, ít nhất đặt vào trong mắt người bình thường đã là vô giá rồi.

Thần thái trên mặt Lôi Thần khi nhìn đống linh thảo chẳng khác gì phụ thân đang chăm chú quan sát hài tử của mình vậy, rất dịu dàng tình cảm.

- Lam Hà Thảo, Linh Căn Thảo, Tụ Tinh Thảo, Trấn Thần Thảo,...

Lôi Thần thì thào tên từng loại linh thảo mà hắn thấy, bỗng chốc hai mắt Lôi Thần dừng lại trước một gốc linh thảo thoạt nhìn không có gì đặc biệt, toàn thân nó màu xám vàng, trên cây có vài chiếc lá nhỏ chìa ra, kích thước nhỏ bé hơn chúng anh chị xung quanh khá nhiều.

Vậy thì vì sao Lôi Thần lại đột nhiên chú ý tới nó?

Thời điểm bước tới gần gốc linh thảo, huyết mạch trong người Lôi Thần bỗng sôi lên khó hiểu, biến hóa tuy nhỏ nhặt không ảnh hưởng bao nhiêu đến hắn nhưng Lôi Thần vốn luôn cẩn thận chú ý thân thể mình làm sao không nhận ra được.

Ngay lập tức hắn chuyển mục quang lên gốc linh thảo kỳ lạ này, Lôi Thần ngạc nhiên rằng mình cư nhiên lại không nhận ra đây là loại linh thảo gì.

Vừa vặn gốc linh thảo dường như có hiệu quả đặc thù với cơ thể Lôi Thần nên mới phát sinh biến hóa, trong khoảnh khắc hắn có ý nghĩ muốn chờ đến sáng rồi hỏi Vương Quý Long nhặt được gốc linh thảo ở đâu, bất quá cuối cùng lại cảm thấy không cần nữa.

Nên biết Lôi Thần là Cửu phẩm đỉnh cấp luyện dược sư, còn mấy loại thảo dược tồn tại trên đời mà hắn không biết tới chứ, mà gốc linh thảo trước mặt là một trong số đó, nếu là vậy thì số lượng của nó tại Thiên Nguyên đại lục hẳn là ít đến đáng thương, Vương Quý Long chỉ là may mắn vô tình đạt được, bây giờ mà tìm đến vị trí gã tìm thấy nó thì cũng chẳng có gốc thứ hai mà mang về.

Nói tóm lại, gốc linh thảo trước mặt chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, Lôi Thần may mắn tìm được tại dược viên nhỏ bé bần cùng này thì xem như là phúc ngộ của hắn, cầu nhiều quá ngược lại sẽ không tốt.

Lôi Thần không chút khách khí bước lại gần gốc linh thảo sau đó nhẹ nhàng đào lẫn gốc rễ của nó lên, thao tác thuần thục chậm rãi, không vội vàng.

Chẳng mấy chốc gốc linh thảo đã hoàn mỹ nằm trên tay Lôi Thần, đánh giá một chút rồi mang đi rửa sạch đất bám trên rễ.

Cửa phòng khép kín, còn tỉ mỉ treo thêm tấm biển "đang bế quan, miễn tiếp khách", Lôi Thần đã nhận ra một nguồn năng lượng nồng đậm kỳ dị tỏa ra từ gốc linh thảo, không phải nguyên khí, nó là một dạng gì đó rất giống với năng lượng mà Lam Lão truyền cho hắn. Bởi vậy mới có việc bế quan, đây chẳng qua là do hắn phòng hờ thôi, cẩn thận vẫn tốt hơn.

Lôi Thần ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt khép hờ ngưng thần tĩnh khí, một lúc sau mở bừng ra, gốc linh thảo trên tay không chút do dự đưa vào miệng, kỳ lạ là gốc linh thảo như bắt gặp được khí tức thân quen nào đó, run lên nhè nhẹ sau đó tan thành vô số bọt khí, chậm rãi tán vào kỳ kinh bát mạch của Lôi Thần.

Cả cơ thể của hắn như được tẩy lễ qua một lần, thư thái đến mức khiến hắn rên nhẹ một tiếng.

Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được cơ thể của Lôi Thần đang thay đổi với tốc độ chóng mặt, vết thương trên vai nhanh chóng khép lại, tứ chi dài ra, chiều cao trong một đêm tăng lên không ít, từ vóc dáng thiếu niên trở thành thanh niên một cách thần kỳ, khuôn mặt càng thêm cứng cỏi cương nghị, nét thanh tú tuấn lãng có thể làm cho phái nữ nhìn đến xuất thần, mê mệt.

Quan trọng nhất là quanh người hắn tỏa ra khí tức mang theo sinh cơ nồng đậm, so với trước đây càng thêm cường hãn.

Một lần bế quan kéo dài tận bốn ngày, trong thời gian này đám người Vương Quý Long có đến tìm nhưng đọc được dòng chữ cùng với cảm thụ khí tức biến hóa trong phòng nên cũng không tiện làm phiền, ý định dẫn Lôi Thần đi tham quan Vô Cực Thánh thành đành hoãn lại.

Lúc Lôi Thần kết thúc quá trình hấp thụ dược lực của gốc linh thảo thì đã là buổi sáng của ngày thứ năm, một cỗ cảm giác đói bụng ập đến, tiếng kêu rột rột từ bao tử vang lên inh ỏi, Lôi Thần bất đắc dĩ phải lấy chút lương khô để trên bàn ăn tạm lót bụng.

Thấy cơn đói đã giảm hơn phân nửa, Lôi Thần lúc này mới toàn tâm toàn ý cảm thụ biến hóa trong cơ thể, cúi đầu nhìn xuống thân hình một chút, trong đầu hắn ngay lập tức nghĩ đến "ta không còn là tiểu mao đầu nữa rồi..."

Không ngờ cái đầu tiên mà thằng này quan tâm lại là ngoại hình...

Nhận ra lực lượng trong người đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, Lôi Thần hưng phấn vô cùng, phán đoán một chút hiện tại hắn đã là Nhất giai yêu thú trung cấp, chỉ tăng một cấp nhỏ nhưng hắn lại rõ ràng rằng mình mạnh hơn không phải chỉ gấp đôi gấp ba, mà chí ít cũng là năm lần thời điểm còn sơ cấp.

Bởi vì năng lượng huyết mạch của hắn đã đạt đến Phàm Cấp thượng giai, trong giới yêu thú cũng được xem như không tệ. Bây giờ trình độ nhục thân của hắn đã chân chính bước vào hàng ngũ hợp cách, so ra không kém hơn Nhất tinh Thượng khí bao nhiêu, mà đã đến Thượng khí thì mỗi tinh đều là khoảng cách chênh lệch cực lớn, càng đừng nói tới phẩm giai càng như huyền thiết so với sắc vụn.

Hiện tại muốn gây thương tổn cho Lôi Thần thì ít nhất phải là Võ Sư đê giai cầm trong tay Nhất tinh Thượng khí trở lên mới được. Còn riêng lực lượng bản thân hắn đã có thể so sánh với Võ Sư trung giai rồi, thậm chí là cao hơn một bậc, yêu thú dù sao cũng mạnh hơn nhân loại bình thường khá nhiều.

Trong thức hải của Lôi Thần mơ hồ vang lên tiếng rống đầy hưng phấn, đôi khi còn có âm thanh lôi đình vang vọng nữa, nếu hắn biến thân thành bản thể khẳng định sẽ rống theo.

Lôi Thần cực độ hưng phấn, nét mặt vui mừng vô cùng, hắn biết trong lúc vô tình mình đã xém chút mở ra được một loại thiên phú thần thông rồi, tổ tiên Lôi Thú còn không có một ai mở ra được thiên phú thần thông cả. Thần công mà Lam Lão ban tặng quả nhiên nghịch thiên.

Nếu cho Lôi Thần thêm thời gian phát triển, khẳng định thiên phú thần thông sẽ mở ra hoàn toàn, bất quá hiện tại hắn muốn sử dụng chút da lông hẳn là không có vấn đề gì đi.