Chương 1: Linh Thảo Thần Kỳ

Lôi Thú Hóa Thần

Chương 1: Linh Thảo Thần Kỳ

Thiên Nguyên đại lục, một thế giới dùng lực vi tôn, dùng lực xưng đế, ở nơi đây kẻ yếu sẽ bị người khác coi thường, chà đạp, chỉ có thể dựa vào nắm đấm lớn hay nhỏ để quyết định địa vị của bản thân. Ngươi muốn có quyền lực... tốt, dùng sức mình tới lấy. Ngươi muốn có mỹ nữ, rượu ngon... tốt, dùng chính sức mình tới lấy đi. Chỉ cần ngươi muốn, bất cứ thứ gì cũng đều có thể kiếm được từ Thiên Nguyên đại lục, tuy nhiên hết thảy vẫn phải có thực lực mới được a.

Đây là chuyện mà Lôi Thần đã thấm nhuần từ trong xương tủy, hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai hết, bởi vì trước khi bị hủy thân diệt hồn hắn là một kẻ có thực lực siêu cường, thành tựu Đế vị, chưa kể đến một thân luyện dược gần đi đến đỉnh phong, trên giang hồ cũng là một nhân vật hô phong hoán vũ, đứng đầu một cõi.

Đáng tiếc, cuối cùng chiếm được bản Thần công chưa kịp tu luyện thì bị vài Thánh giả động lòng tham, bất chấp hết thảy hủy diệt hắn. Một đời thiên tài đứng trên đỉnh phong vân cứ như vậy tan biến vào dòng chảy lịch sử.

Ông trời không tuyệt đường người, cho Lôi Thần hắn một lần nữa trọng sinh, tiếp tục cuộc sống hoàn toàn mới, chỉ là cuộc sống đó lại là trong thân xác của một con yêu thú thấp kém, huyết mạch hạ đẳng bậc nhất trong các loại yêu thú.

Lôi Thú, nghe tên có vẻ uy mãnh liên quan đến thiên uy chi lực, nhưng cuối cùng chỉ là một cái tên gọi không hơn không kém, thể chất yếu đuối không nói, ngay cả năng lực phóng điện cũng là tầm xàm tệ hại, loại lôi điện phóng thích này chỉ sợ cả Võ Sư cũng không đặt vào mắt, ngoại trừ gây tê liệt khó chịu chút chút thì không còn gì khác.

Những yêu thú bình thường khác chỉ cần đạt đến siêu cấp Thất Giai trở lên là có thể hóa hình nhân loại, Lục Giai mở miệng thạo tiếng người. Tổ tiên Lôi Thú tuy có đạt đến Bát cấp nhưng đến tiếng người cũng không biết nói, thực lực còn yếu hơn yêu thú Thất Giai khác, thật sự là yếu thậm tệ, càng đừng nói hiện tại, huyết mạch loãng đến mức hậu nhân mạnh nhất chỉ là Nhị Giai yêu thú. Từ đó hiểu được Lôi Thú là tồn tại hạ đẳng như thế nào ở yêu thú vạn tộc.

Có thể nói tồn tại của tộc Lôi Thú chính là một sự sỉ nhục đối với các loài yêu thú cao giai, huyết mạch hoàng giả khác.

Lôi Thần phi thường rõ ràng điểm này, nhưng là hắn không có đòi hỏi gì hơn, kiếp trước hắn liệp sát vô số yêu thú để luyện đan, kiếp này hóa thân vào một con yêu thú nhỏ bé xem như là một loại trừng phạt đi, hơn nữa Lôi Thần cũng không phải không biết cách đề thăng đẳng cấp huyết mạch trong người mình, kỳ trân dị thảo không thiếu thứ có thể giúp hắn làm điều đó, nhân loại không dùng được trực tiếp bởi vì dược lực bá đạo của chúng, cho nên mới phải luyện chế đan dược phục dụng, còn yêu thú thì không, chúng có thân thể cường hãn so sánh được với vũ khí cao giai, bởi vậy không cần rườm rà luyện chế đan dược, chỉ cần hấp thu trực tiếp đống linh thảo đó là được, tuy hiệu quả xa xa không bằng đan dược nhưng có còn hơn không.

Thế nhưng tất cả đều là suy tính lâu dài của Lôi Thần, hiện tại bản thân hắn đang lâm nguy tùy thời đều có thể chết bất cứ lúc nào. Cách đây hai canh giờ, Lôi Thần ra ngoài mò mẫm linh thảo một mình thì vô tình chạm trán với một đầu Nhị Giai Tật Phong Báo, bị nó đuổi giết một đường mãi đến khi Lôi Thần trượt chân ngã xuống một sơn cốc nhỏ thì Tật Phong Báo mới rời đi, với thể hình to lớn của nó rất khó lòng đuổi theo vào sơn cốc được.

Nửa ngày sau, trong sơn cốc, một con lam thú lớn cỡ sói hoang toàn thân vết thương chi chít, máu thịt bầy nhầy đang nằm hấp hối. Lam thú này chính là Lôi Thần, nếu không phải hắn sở hữu linh trí, thần hồn kiếp trước thì đã khó tránh thoát một kiếp đuổi giết rồi.

Song, tình trạng hiện tại của Lôi Thần cũng không phải tốt cho lắm, hơi thở yếu ớt cực độ, đoán chừng không tới nửa canh giờ thì hắn sẽ quy tiên.

Lôi Thần không cam lòng âm thầm gào thét.

- Không!! Ta không thể chết như thế này được, ta còn muốn bước lên võ đạo đỉnh phong, thành tựu Dược Thần, trả thù nợ cũ... Ta tuyệt đối không thể chết bây giờ....

Cặp mắt hồng nhạt vốn sáng bừng sức sống nay chỉ còn vài tia linh quang ảm đạm chậm rãi mở ra, tức thì như cố hết sức mở lớn hết cỡ. Lôi Thần nhìn thấy không xa trước mắt có một gốc linh thảo phát ra ánh sáng nhàn nhạt mọc trên tảng đá thô cứng.

Trên thân cây chỉ có vẻn vẹn hai chiếc lá màu lam nhạt chĩa ra, ngoài ra không có hoa hay quả gì khác, nhưng khiến Lôi Thần thất thố chính là đường vân trên hai chiếc lá đó. Ở một số linh thảo, muốn biết nó sinh trưởng được bao lâu thì phải quan sát đường vân trên lá để đánh giá, mà cách này chỉ phù hợp với những loài ít lá, tương tự như gốc linh thảo hai lá trước mặt Lôi Thần.

Mỗi một đường vân sẽ tương ứng với mười năm thời gian sinh trưởng, mà gốc linh thảo kia trên chiếc lá nhỏ có màu nhạt hơn thì ít nhất cũng phải vài vạn đường vân chi chít chằng chịt không đếm xuể, càng đừng nói đến chiếc lá màu lam đậm to lớn gấp ba lần kề bên, nếu không đến ức đường vân, Lôi Thần tuyệt đối không tin. Tuy mắt yêu thú hiện tại của hắn kém xa trước đây, không nhìn được rõ ràng cho lắm, nhưng với linh hồn lực kha khá sau khi trọng sinh thì hắn vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm xác định được số lượng đường vân khủng bố trên lá cây.

Lôi Thần dám thề trong đời còn chưa bao giờ thấy qua gốc linh thảo nào có tuổi thọ kinh hãi thế tục như vậy, nó phải tồn tại bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt mới có thể tạo ra số đường vân kinh diễm vậy a? Lôi Thần thậm chí có cảm giác kinh nghiệm của mình không đủ dùng trong trường hợp này.

- Thật là một kỳ trân hiếm có thế gian, đáng tiếc ta không có cơ hội nghiên cứu... Đã vậy trước khi chết hãy để ta hảo hảo hưởng thụ hương vị của vật báu ngươi đi.

Lôi Thân vừa chớp lóe ý định trong đầu, tức thì gốc linh thảo như biết được suy nghĩ của hắn đột nhiên bứng rễ mà lên, nhắm hướng miệng thú bay vào.

Lôi Thần biến sắc, không kịp phản ứng thì linh thảo trân quý đã chui tọt vào trong dạ dày của hắn. Một cỗ cảm giác thư sướng bỗng lan truyền khắp người Lôi Thần, gốc linh thảo vừa xâm nhập cơ thể hắn thì chợt tan ra, hóa thành từng dòng lam khí nhẹ nhàng thẩm thấu vào từng ngóc ngách trong cơ thể hắn.

Nhưng cảm giác thư thái trôi qua không được bao lâu thì một cơn đau đớn tê tâm liệt phế truyền đến, khiến Lôi Thần mặc dù có ý chí cường đại cũng nhịn không được kêu la thảm thiết.

Từng tiếng gào thét như sói tru vang vọng sơn cốc, loại đau đớn như phá đi lập lại này quả thật không dễ tiêu hóa chút nào, mọi thớ thịt, kinh mạch hay xương cốt của Lôi Thần đều ầm ầm tan vỡ, không một chút lưu tình nào đem hắn đau đến chết đi sống lại.

Âm thanh kêu gào nhỏ dần rồi tắt hẳn, cứ như vậy qua đi ba ngày quá trình đau đớn đó mới kết thúc, mà Lôi Thần thì đã sớm không chịu nổi bất tỉnh nhân sự từ bao giờ.

Sâu trong tìm thức, Lôi Thần chợt nghe thấy một giọng nói già nua tràn ngập từ tính, như ma âm từ thiên đường.

- Tiểu tử, ngươi chờ đến bao giờ mới chịu tỉnh lại?

Lôi Thần hốt hoảng kinh hô.

- Ai? Là ai đang nói...

- Ai? Ngươi hấp thu tinh lực thập ức hai trăm vạn năm lão phu tu luyện được mà còn hỏi lão phu là ai?

Âm thanh kia lại vang lên lần nữa, có điều lần này mang theo chút ý tứ trách móc không rõ ràng.

Lôi Thần nghe vậy thì giật mình, hắn thầm nghĩ không lẽ là gốc linh thảo màu lam kia? "Có thể lắm, linh thảo sống lâu năm cũng có thể đản sinh ra linh tính nhất định, mà gốc linh thảo này sống lâu như vậy rồi nói được tiếng người cũng không có gì lạ."

Thở ra một hơi, Lôi Thần bình ổn tâm thần vội vàng hướng âm thanh kia đáp.

- Vừa rồi vãn bối thất lễ, kính xin lão nhân gia ngài bỏ qua cho, không biết lão nhân gia tên gọi là gì?

- Ngươi có thể gọi ta là Lam Lão...

Giọng nói kia dừng một chút rồi nói tiếp.

- Như ngươi biết đấy, ta là một gốc linh thảo sống qua vạn vạn năm thời gian, thời điểm khai mở linh trí cũng là chuyện cách đây mấy ức vạn năm rồi, từ đó đến nay có không ít nhân loại và linh thú có ý đồ với ta nhưng bọn họ không phải người thích hợp, hữu duyên nên ta không cho phép họ thu thập. Mà ngươi thì khác, tuy không đến mức phù hợp tuyệt đối nhưng cũng là xấp xỉ chạm vào cánh cửa kia, chiếu theo tinh tú nhật nguyệt thì chân mệnh thiên tử không có một ai đủ khả năng, thành ra ta phải tự mình chọn lựa, ngươi đến đây sớm hai ngày so với ta dự tính, cho thấy trên người tiểu tử ngươi có biến số. Ta không thể không đánh cược một lần, hơn nữa thọ mệnh của ta cũng sắp đi đến cuối rồi...

Lôi Thần kinh ngạc vội vàng hỏi lại.

- Lam Lão biết xem tướng?

- Biết hay không không phải chuyện của ngươi... Chuyện ngươi cần làm bây giờ là ra ngoài xem xét tình huống cơ thể mình đi, ta đã cải tạo toàn bộ cốt cách máu huyết của ngươi rồi, mặc dù ta có thể một hơi đưa ngươi lên Thần Thú, huyết mạch cao quý bậc nhất. Nhưng làm vậy ngươi sẽ không khác gì mấy con trùng con chim nhỏ ngoài kia, muốn tiến thêm bước nữa là rất khó...

"Trùng nhỏ? Chim nhỏ? Là đang nói Thần Long cùng Phượng Hoàng đúng không?..." Lôi Thần nuốt một ngụm nước bọt, hắn cảm thấy khẩu khí của lão gia hỏa này cũng thật lớn rồi, Thần Thú đỉnh cấp thế gian mà lại ví như vậy, đúng là chỉ có lão thụ ức vạn năm như lão mới dám.

Lam Lão nói tiếp.

- Thay vì vậy ta giúp ngươi mở một con đường tu luyện hoàn toàn khác, hiện tại ngươi có huyết mạch yêu thú Phàm Cấp, tuy không cao nhưng bù lại ngươi có thể thông qua hấp thu máu huyết của yêu thú có huyết mạch cao cấp hơn để đột phá, hoặc là nhờ vào linh thảo đan dược cùng loại. Lôi điện chi lực cũng được ta cải tạo một chút, ngươi có thể hấp thu các loại nhiệt hỏa và lôi điện khác để tiến giai Lôi điện chi lực của mình, so sánh ra thì đây cũng là một dạng công pháp Thần cấp tối thượng, nhưng chỉ phù hợp ở yêu thú ngươi mà thôi.

Nghe xong Lôi Thần nhịn không được hít vài ngụm khí lạnh, hắn có thể tưởng tượng ra được cái "công pháp" mà Lam Lão nói ghê gớm bậc nào, không nói tới tiến giai Lôi điện chi lực, chỉ riêng cái tăng cấp huyết mạch cũng đủ để "công pháp" này xứng với hai chữ Thần cấp rồi.

Nên biết bình thường yêu thú cũng có khả năng hấp thu máu huyết của yêu thú cao cấp hơn để tiến hóa, nhưng là chiều hướng tiến hóa ấy sẽ theo dòng huyết mạch cao cấp hơn, dần dần đẩy yêu thú đó về gần với yêu thú có huyết mạch cao giai, làm mất đi bổn tính và hình dạng vốn có. Trên hết quá trình tiến hóa này cần rất nhiều thời gian.

Còn tiến giai Lôi điện chi lực thì nó đã vượt ngoài công năng của công pháp Thần cấp rồi. Linh thảo ức vạn năm quả nhiên nghịch thiên vô cùng.