Chương 188: Ngươi không nên chọc ta.

Hư Lộ

Chương 188: Ngươi không nên chọc ta.

- Cuối cùng, đáng gờm nhất không ai khác hơn là Vạn Khô Trại. Thực lực của tông môn ba sao vượt trội hoàn toàn so với chúng ta, đệ tử của họ càng là tinh anh trong tinh anh, một thân công pháp, vũ kỹ cao cường. Nếu đem ra đối chiến với những người đồng cấp ở môn phái khác họ chắc chắn sẽ dễ dàng chiến thắng mà không tốn nhiều sức. Nói chung là đệ tử môn phái này chính là vô địch cùng cấp, nếu gặp họ chúng ta chỉ nên đầu hàng cho sớm để tránh thương vong. Nghe nói lần này mục tiêu chính của Vạn Khô Trại là tiến sâu vào bên trong Vân Liên Sơn Vụ, nên việc tranh chấp với những chi đội khác đối với họ không cần thiết. Do đó, sư đệ không cần phải lo lắng quá.

Lưu Bình nhắc đến Vạn Khô Trại bá đạo thì sắc mặt có phần hốt hoảng, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh. Câu cuối của gã càng làm cho Nguyên Hạo thêm khinh bỉ trong lòng.

"Hừ, người lo lắng là ngươi chứ không phải ta. Nhìn cái kiểu nhát như gan chuột thế thì chưa đánh đã thua người ta rồi, đúng là không có tiền đồ."

Tâm cảnh nếu lo sợ nhiều quá thì khó mà tiến xa được, cường giả thật sự chỉ có trong khó khăn mới trui rèn ra. Nguyên Hạo không muốn lãng phí thời gian vào chiến đấu vô ích nhưng không có nghĩa hắn e ngại phải đối đầu với những tên thiên kiêu kia.

Lộ tuyến của Hắc Diện Tông tham gia bí cảnh đợt này cũng không có gì quá đặc biệt. Họ vẫn dựa vào kinh nghiệm của các đội tiền nhiệm các lần trước mà đúc kết ra một bản đồ chỉ dẫn cho riêng mình. Chỉ cần có thể đảm bảo an toàn trước tiên thì thu hoạch sau đó nhiều ít không thành vấn đề. Nhóm của Nguyên Hạo thực lực cũng không phải mạnh nhất trong các đội ngũ Hắc Diện Tông nên đương nhiên sẽ không dại gì mạo hiểm tìm khó cho mình.

- Chúng ta sẽ tăng tốc nhanh một chút, một trăm dặm đầu tiên chủ yếu là các yêu thú cấp một không đáng lo. Thảo dược ở nơi này tuy nhiều nhưng phẩm cấp không cao, có thể bỏ qua.

Gã đội trưởng Đại Bân quát lớn chỉ huy cả đội băng băng lướt qua khu từng trước mặt. Đúng như những gì gã nói, trên đường đi mọi người chỉ gặp những con yêu thú cấp một, căn bản không thể ngăn cản bước tiến của họ. Những con yêu thú này cũng phát giác ra những kẻ xâm nhập rất đáng sợ nên nằm yên tại chỗ, không tìm chết mà chui đầu ra. Dĩ nhiên cũng có vài con máu nóng, não tàn nhảy ra cản trở, kết quả là bị đập nát bét đến bã cũng không còn.

Tuy không quá chú trọng đến việc hái thảo dược hay diệt yêu thú, nhưng nếu gặp phải đội nhóm của tông môn yếu thế hơn, Đại Bân không ngần ngại ra lệnh cho mọi người xông lên cướp đoạt. Về phía Nguyên Hạo và Chiêu Lãm thì họ chỉ lẳng lặng theo sau, hời hợt ra tay cho có lệ. Việc cướp bóc là chuyện như cơm bữa bên trong bí cảnh nên Nguyên Hạo cũng chẳng có gì phản cảm. Nhưng hắn cũng không nghĩ có chỗ tốt gì cho mình khi phân chia chiến lợi phẩm nên cố gắng vun đắp làm lợi cho người khác làm gì.

- Lũ khốn Hắc Diện Tông các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.

Một vị lão giả tóc bạc phơ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của một môn phái một sao gào thét. Toàn thân của lão ta nhuốm đầy màu đỏ huyết sắc, khí tức suy nhược chứng tỏ bị thương không nhẹ. Xung quanh lão ta các đệ tử khác đều bị sát hại, xác nằm la liệt. Ánh mắt lão già đỏ gắt, liều mạng lao về phía kẻ địch định ôm một, hai tên theo cùng.

- Hừ, cỡ ngươi mà cũng muốn liều mạng với bọn ta sao? Chưa đủ tư cách đâu.

Lưu Bình tựa như lưu tinh, xuất hiện chớp nhoáng trước mặt lão già đánh một chưởng thật mạnh khiến lão ta văng thật mạnh vào gốc cây, đoạn khí chết ngay tại chỗ. Sau khi kết liễu đối phương, hắn ta còn tỏ ra khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi cướp lấy túi trữ vật.

****

Ở những nơi khác cũng liên tục xảy ra tình trạng giết người cướp bóc tương tự, cá lớn nuốt cá bé. Nhất là đối tượng tham gia bí cảnh lần này toàn là người cùa ma đạo, sát tính rất lớn, nên việc chém giết càng thêm hung tợn. Có vài kẻ giết người đơn thuần chỉ là tiêu khiển, thú vui của chính mình.

- Ngươi muốn gì? Chẳng phải bọn ta đã đưa hết túi trữ vật ra rồi sao, không lẽ còn muốn truy tận giết tiệt à?

- Haha, bọn ta con cần cả máu huyết của các người để luyện kiếm nữa. Nếu như đã chấp nhận bỏ ra thì hi sinh cho trót nhé.

Một đám người cầm huyết kiếm nụ cười như ác ma không ngừng xuống tay tàn sát cá tổ đội mà chúng gặp được. Giết người càng nhiều, bọn chúng càng hưng phấn. Thanh ma kiếm của chúng tựa như quỷ đói, thôn phệ sạch máu huyết của kẻ khác. Những âm thanh xèo xèo nghe rợn cả da óc, cuối cùng đối phương chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu. Có thể thấy loại ma kiếm này rất giống Thạch Huyết, chỉ là cấp độ lẫn khả năng thôn phệ không giống nhau mà thôi. Thạch Huyết có thể hút hết tinh huyết một kẻ đang sống đến chết, còn những thanh kiếm này chỉ hút được máu của người đã chết, không có khả năng chống cự.

****

- Huynh có cảm giác thế nào?

- Tuyệt, tuyệt lắm haha.

Ở một góc không xa, một tên nam nhân đệ tử của một môn phái nào đó đang hưởng thụ diễm phúc tiêu hồn. Một mỹ nử thân hình như rắn không xương cứ uốn éo lên xuống trên người của gã. Kinh dị là khí tức của tên nam nhân này càng lúc càng suy yếu nhưng gã vẫn luôn mồm rên rỉ, hưởng thụ phong tình mà không biết tử vong đã kề cổ. Thêm vài phút sau, cô gái xinh đẹp kinh sắc mặt chuyển sang lạnh lùng, ác độc, không vẻ gì quyến rũ như một khắc trước nữa. Ả ta thoáng cái mặc xiêm y vào rồi lạnh lùng lấy đi túi trữ vật từ thi thể chỉ còn da bọc xương, tóc tai bạc phơ của vị nam tử kia.

- Một tên nghèo mạc. Đã vậy nhan sắc còn xấu xí, thật là chẳng bỏ công bổn cô nương đã phục phụ ngươi.

Cô gái kia chính là đệ tử Mị Nguyệt Ma Môn, cải trang để dẫn dụ nam nhân của các môn phái. Thực lực của ả thừa sức bắt trói tên kia lại mà mặc tình hút lấy dương khí, nhưng bản tính của đệ tử môn phái này dục vọng cũng rất cao. Do đó, sau khi một màn mây mưa thỏa thích, cô ta mới xuống tay.

*****

- Mấy tên quái nhân kia, bọn ta đưa túi trữ vật thì các ngươi không cần. Tại sao cứ muốn buông bỏ không tha vậy?

Một gã Trúc Cơ viên mãn điên tiết quát tháo mấy tên to xác trước mặt. Hắn không hiểu đám điên Kình Thiên Môn này ăn phải thứ gì mà cứ tấn công bọn họ, mặc dù túi trữ vật giao ra cũng không thèm đếm xỉa tới.

"Ầm"

Một quyền chân hộc máu gã Trúc Cơ viên mãn đội trưởng tổ đội kia, một tên to xác ánh mắt hưng phấn lại xông tới.

*****

- Hắc hắc không ngờ một đường đi không gặp đội ngũ mạnh nào cả, thật là vận khí quá tốt rồi.

Tinh thần của Lưu Bình rất phấn chấn, bọn chúng đã trót lọt đánh cướp trên dưới mười tổ đội khác nhau mà không hề gặp phản kháng nào quá lớn. Lúc này đã gần qua một ngày bên trong bí cảnh, tổ đội cũng sắp vượt qua phạm vi một trăm dặm đầu tiên. Do không thể phi hành nên tốc độ của họ mới chậm như vậy, nếu không đã sớm vượt qua. Tuy không trung không có sấm chớp như bí cảnh ở Hắc Điểu Môn nhưng nơi này có một uy áp khiến cho bất kỳ ai bay lên cao một chút sẽ bị chấn xuống dưới. Ngoài ra, việc phi hành cũng dễ lộ mình, trở thành tâm điểm chú ý cho các tổ đội khác công kích.

- Đúng vậy, khu vực tiếp theo hơn một trăm dặm đến năm trăm dặm, nơi này thảo dược tương đối có giá trị. Có điều yêu thú khu vực này đều là nhị phẩm, chúng ta phải cẩn trọng một chút, đừng để bị yêu thú sống thành đàn vây công là được.

Đại Bân lướt qua toàn đội dặn dò một lượt, ánh mắt chạm vời Lưu Bình thì lóe lên. Tiếp theo, mọi người dựng trại nghỉ đêm, hồi phục sức lực sau một ngày di chuyển và cướp bóc.

- Nguyên Hạo sư đệ, ngươi và Hằc Hổ đi theo ta và đội trưởng qua kia một lát. Bọn ta có chuyện cơ mật muốn bàn bạc với hai người.

Khi Nguyên Hạo đang nhắm mắt điều tức thì nghe giọng truyền âm của Lưu Bình. Biết đối phương đã không đợi được nữa nà muốn động thủ, hắn cười nhạt rồi tiêu soái đứng dậy hướng đến phương hướng đã hẹn.

- Người đến cả rồi à?

Ở một chỗ tương đối xa vị trí nghỉ chân của tổ đội, Đại Bân hai tay chắp sau lưng như đã chờ từ lâu nhàn nhạt lên tiếng khi thấy Lưu Bình và hai tên gã dẫn theo xuất hiện.

- Đúng vậy, Bân ca.

Lưu Bình xoa xoa hai tay thể hiện sự hồi hộp và nôn nóng. Tu vi của gã bị đình trệ đã lâu, chỉ cần có đan dược tam phẩm hỗ trợ nhất định sẽ đột phá. Bước nhanh đến bên cạnh Đại Bân, gã mới xoay người lại nhìn Nguyên Hạo cười có vẻ bỉ ổi.

- Nguyên Hạo sư đệ, đáng lẽ ngươi không nên tham gia bí cảnh lần này.

- Ồ sao vậy Lưu Bình sư huynh?

Nguyên Hạo khinh khỉnh trả lời, điệu bộ và lời nói chẳng có gì ăn khớp. Nhưng tên Lưu Bình hiện tại không nghĩ nhiều, cười dài đáp lai:

- Bởi vì sư đệ sẽ không còn cơ hội nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi hắc hắc.

- Ồ thế à, ta cũng có một câu câu muốn nói với sư huynh đây.

Tỏ ra khá bình thản, Nguyên Hạo không hề tỏ ra hoảng loạn mà khá thong dong đáp lại. Điều này làm cho Đại Bân và Lưu Bình hơi giật mình, nhưng bọn chúng lập tức tự trấn an mình. Hai tên trước mặt, nhìn thế nào cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ và hậu kỳ. Hai người bọn hắn dư sức trấn áp, tuyệt không có sơ hở xảy ra được. Nghĩ như vậy, Lưu Bình càng thêm vững tâm, tay hắn đã tế ra phi kiếm, giọng nói lạnh mang theo sát khí:

- Có gì trăn trối cứ nói nhanh đi, đối với thực lực tuyệt đối thì ngươi có giở chiêu trò gì cũng vậy thôi.

- Haha, sư huynh nóng nảy quá. Ta chỉ muốn nói lại câu huynh vừa nói thôi. Đó là...ngươi không nên tham gia bí cảnh này, càng không nên có ý đồ với ta.

Mang theo cái nhìn trào phúng, Nguyên Hạo từ tốn bẻ bẻ mấy ngón tay, ra dáng khởi động làm nóng cơ thể. Hắn còn quay sang nhìn Chiêu Lãm, lười nhác nói:

- Chiêu Lãm huynh, ngươi chọn tên nào?

- Tên nào cũng được, như nhau cả thôi.

Chiêu Lãm trong bộ dáng của Hắc Hổ cũng bắt đầu vận chuyển linh lực, nhưng thái độ cũng chẳng coi hai tên kia ra gì.

- Tốt, vậy huynh giải quyết tên Đại Bân đi. Ta có ân oán phải giải quyết với vị Lưu bình huynh đây.

Nguyên Hạo cũng không ngốc, nếu có người giúp đỡ thì hắn sẽ chọn tên dễ thở hơn. Với lại, kẻ chủ tâm muốn ra tay với hắn từ đầu chính là gã sư huynh Lưu Bình này.

- Hừ, khoác lác không ngại mồm. Dựa vào thực lực của hai ngươi mà đòi đánh bại bọn ta sao? Lưu Bình, giết chết chúng cho ta.

Tên đội trưởng Đại Bân nổi giận quát lớn rồi bùng lên khí thể của Trúc Cơ viên mãn, hùng hổ xông đến tấn công Chiêu Lãm. Hắn sử dụng một dây xích dài, khống chế nó bay thẳng đến hòng tròi chặt đối phương lại. Đây là một pháp bảo thành danh của Đại Bân nên hắn rất tự tin cho rằng tên đệ tử mặt thẹo kia mọc cánh cũng khó thoát. Đáng tiếc, nếu so về pháp bảo thì Chiêu Lãm tuyệt không ngại mấy tên đệ tử tông môn, gã vốn là một đại tài chủ mà.

- Sợi xích này cũng thú vị đấy, một lát ta sẽ từ từ nghiên cứu nó sau.

Tỏ ra hứng thú với pháp bảo của đối thủ, Chiêu Lãm cười nhạt rồi lấy ra một tấm kính bát quái. Cái pháp bảo này chính là thứ đã dùng trong bí cảnh lần trước, Nguyên Hạo cũng đã được chứng nghiệm uy lực.

- Thu cho ta.

Một luồng sáng từ cái kính phát ra, nhanh chóng bao lấy sợi xích dài dù tốc độ của nó là cực nhanh. Lúc đầu, sợi xích còn vùng vẫy mãnh liệt nhưng chỉ vài phút sau nó gần như tê liệt, nằm im lìm không nhúc nhích. Cảm giác được liên hệ giữa mình và pháp bảo bị mất liên hệ, sắc mặt của Đại Bân tối sầm lại. Hắn không ngờ pháp bảo sở trường của mình lại bị khống chế theo cách không thể đơn giản hơn.

- Khốn kiếp, mau trả lại pháp bảo cho ta.

Biết đã gặp phải cao thủ, Đại Bân không dám chậm trễ, hắn tế ra một thanh cự phủ có khắc một số phù vân đặc biệt rồi há miệng rộng phun một làn khói vào. Ngay sau đó, cự phủ như được thức tỉnh, một tiếng yêu thú rống lên, đường vân cũng sáng lên. Nhìn thấy cảnh này, Chiêu Lãm không hề tỏ ra bất ngờ mà cười lớn nói:

- Một thanh pháp bảo có gia trì thêm linh hồn yêu thú. Thú vị đấy, nhưng thật xui xẻo cho ngươi lại gặp lão tử hắc hắc.