Chương 185: Bách tông tụ hội (Thượng)

Hư Lộ

Chương 185: Bách tông tụ hội (Thượng)

Cách Đà La quốc rất xa về phía cực tây có một vùng núi non trùng điệp, mây mù giăng kín quanh năm gọi là Vân Liên Sơn. Đối với phàm nhân, dãy núi này là một hiểm địa, bởi mây mù quá đày đặt, nếu tham lam thám hiểm rất dễ mất mạng như chơi. Theo tín ngưỡng của địa phương, vùng núi này vốn được chư thần bảo hộ, nên không ai được phép quấy nhiễu. Thuyết này càng được chứng thực khi càng có nhiều người nhìn thấy rất nhiều dị tượng như những tia sáng như sao băng bay vào trong núi. Thậm chí, có hộ gia đình còn nghe rõ ràng cả tiếng rống của một loài dã thú đáng sợ nào đó phát ra từ chín tầng trời cao.


Thật ra Vân Liên Sơn từ ngàn xưa vốn là một thắng cảnh, từng ngọn núi nhấp nhô như những con sóng trải dài trên đại dương xa xăm. Bên trong núi còn có vô số các loài cây quý hiếm, muôn thú sinh sôi hết sức phong phú, có thể nói đây là thiên nhiên ưu đãi, thế ngoại đào viên. Chỉ là không biết sau đó chuyện gì đã xảy ra mà mây mù bắt đầu xuất hiện biến cả dãy núi thành một cấm địa mờ ảo, nhìn gần bằng mắt cũng khó lòng thấy được lối đi. Kể từ đó cái tên Vân Liên Sơn cũng ra đời, tên như ý nghĩa, mây mù trùng điệp che núi.


Nghe nói cách đây khoảng mấy trăm năm, có một vị Nguyên Anh Kỳ trong lúc vô tình đi ngang qua nổi hứng tò mò xem xét thử. Kết quả, vị này giật mình sửng sốt khi phát hiện ngay trong lòng của dãy núi mờ mịt này có một ba động linh khí vô cùng ảo diệu. Phán đoán có bí cảnh hay báu vật ẩn giấu, vị Nguyên Anh lão tổ này mừng rỡ vội vàng kéo thêm nhân thủ từ tông môn đến để trợ giúp. Đáng tiếc, dù làm cách gì lão ta cũng không thể mở ra được cái bí mật bên trong mây mù này. Cuối cùng, tông môn của lão sau khi bàn bạc đã quyết định thông báo cho các môn phái trong cùng ma đạo biết sự tình để hợp sức phá giải bí ẩn.


Kết quả không cần nói mọi người cũng đoán ra, một cây làm chẳng nên non, nhiều cây chụm lại thì chuyện gì chẳng xong. Dưới sự hợp tác của vô số tông môn lớn nhỏ, bí mật bên trong Vân Liên Sơn đã được mọi người khai thông. Tuy nhiên, để có thể mở ra bí cảnh này, đòi hỏi cũng thật sự kinh người, cơ hồ phải các Nguyên Anh lão quái hợp lực đồng thời mới có thể tạo ra một lối đi cho các đệ tử vào bên trong. Mà cái bí cảnh oái ăm này lại có một quy tắc nghiệt ngã là chỉ có Trúc Cơ kỳ trở xuống mới tiến vào được, còn tu vi cao hơn sẽ bị bài xích văng ra. Có nhiều lão quái vật đã nghĩ đủ trăm phương ngàn kế nhưng đều thúc thủ vô sách, bởi thiên địa pháp tác của không gian bí cảnh này vô cùng vững chắc.


Mặc dù có hạn chế nhiều như vậy, nhưng sức hấp dẫn của bí cảnh Vân Liên Sơn Vụ này lại khiến cho các tông môn đứng ngồi không yên. Phải biết rằng Đông đại lục linh khí yếu ớt, linh thảo tài nguyên thưa thớt, khan hiếm. Chính vì lẽ đó, mà ngay khi phát hiện ra bên trong bí cảnh có vô số dược thảo, kỳ hoa dị quả, có loại đã tuyệt duyệt cũng được tìm thấy. Thông tin như một quả bom nguyên tử làm kinh động tất cả ma đạo, tất cả các tông môn đều sục sôi, hận không thể độc chiếm cái bí cảnh này làm của riêng. Sau một thời gian dài tranh đấu, cự cãi, cuối cùng dưới sự thống nhất của liên minh tam tông thuộc liên minh thánh vực, Vạn Khô Trại sẽ là người chủ trì và quản lí bí cảnh này, nhằm đảm bảo tính công bằng về lợi ích cho các môn phái.


Theo quy định của Vạn Khô Trại, tài nguyên bên trong Vân Liên Sơn Vụ không phải vô tận, cũng cần có thời gian để sinh sôi. Ngoài ra, cứ mười năm một lần, không gian bí cảnh này mới yếu đi, các môn phái sẽ dễ dàng mở ra thông đạo cho các đệ tử tiến vào tìm kiếm thảo dược. Việc này dần dần trở thành một thông lệ, cứ thập niên trôi qua, lại một lần đại hội các môn phái tiến vào Vân Liên Sơn Vụ. Đã bao nhiêu năm qua, khu vực các đệ tử môn phái tìm kiếm cũng càng ngày càng rộng, mức độ trân quý của dược thảo, kỳ vật tìm được cũng tăng lên. Lòng tham sẽ khiến con người liều lĩnh, những tông môn hàng đầu như Vạn Khô Trại không để mắt nhiều đến các thảo dược phổ thông. Đội hình thường khi tiến vào của họ luôn là tinh anh hàng đầu, mục tiêu tối thượng là có thể thăm dò càng sâu bên trong Vân Liên Sơn Vụ càng tốt.


Tất nhiên, bởi vì nội tình của Vạn Khô Trại là một tông môn chuẩn ba sao nên họ không e ngại chuyện tổng hao thiên tài đệ tử. Bên cạnh đó, họ còn tài đại khí thô khi giao cho đệ tử tham gia rất nhiều pháp bảo thượng thừa, phù lục cao cấp nhằm gia tăng khả năng bảo mệnh. Đó là chuyện của đại tông môn hàng đầu, còn những môn phái thuộc hạng trung, khá như Hắc Diện Tông, ngoại trừ vài đan dược chữa thương loại tốt ra, tông môn cũng chẳng có trợ giúp gì khác. Điều này cũng dễ hiểu, bởi mục tiêu của cao tầng môn phái đặt ra không quá khắt khe với đệ tử. Chỉ cần cố gắng nhất có thể, nhưng phải an toàn là chính, không nên quá liều lĩnh. Hắc Diện Tông có mấy vạn đệ tử nhưng Trúc Cơ hậu kỳ, viên mãn đều là thành phần kế tục tiếp theo. Nếu như chết đi sẽ là tổn thất không nhỏ cho họ nên môn phái không hề dám làm liều.


Khi Kim Thiền Ưng chở các đệ tử Hắc Diện Tông tiến gần đến Vân Liên Sơn, những đệ tử lần đầu tham gia không khỏi có chút kích động trước bồng lai tiên cảnh xung quanh. Xa xa, sự hùng vĩ của dãy núi dường như không mất đi bởi mây mù mà còn tăng thêm tính quyến rũ của nó. Không khí tươi mát, hơi ẩm làm cho con người ta có cảm giác thoát tục, đặc biệt là khi linh khí ở nơi này rất dày đặc. Hiện tại, có khá nhiều ngọn núi đã có sẵn người của các môn phái khác chiếm làm nơi an vị. Xem ra nhân số tham gia bí cảnh lần này rất nhiều, có thể đếm đến con số hàng vạn để hình dung. Đến Nguyên Hạo cũng giật mình khi thấy số lượng tông môn tham dự đông đảo như trẩy hội.


- Haha, vị sư đệ này chắc ít khi xuất môn nên mới kinh ngạc như vậy. Số lượng môn phái lần này tham dự có thể ước tính lên đến cả trăm. Nhưng danh ngạch mỗi tông môn không giống nhau. Như Hắc Diện Tông chúng ta là tông môn hai sao cũng chỉ có được nam mươi danh ngạch mà thôi. Bọn môn phái nhỏ còn ít hơn nhiều, bất nhập lưu thì một danh ngạch cũng đừng mơ. Bất quá, đó là số lượng tham dự thật, có nhiều môn phái dắt theo nhiều môn hạ chủ đích chỉ là để họ ra ngoài lịch lãm mà thôi. Do đó, vô hình số lượng người đến Vân Liên Sơn tăng vọt nhưng chỉ là quan khán mà thôi.


Một tên thanh niên cao gầy đứng gần Nguyên Hạo đột nhiên tiến gần lại cười nói giải thích, giọng điệu có chút muốn kết thân. Nguyên Hạo liếc nhìn tên này một cái, rồi như chợt nhớ ra gì đó mỉm cười cảm tạ đáp lại:


- Đa tạ sư huynh đã chỉ điểm. Nếu ta nhớ không lầm thì huynh là bằng hữu của Dã Tượng ca. Lần trước vây bắt bọn Thiết Âm Môn huynh cũng góp mặt?


- Haha, không nghĩ trí nhớ của tiểu đệ lại tốt như vậy. Đúng thế, lần đó sau khi diệt trừ bọn tặc tử vây cánh còn lại xong thì chúng có tìm sư đệ nhưng không thấy. Ta còn lo lắng sư đệ bị bọn khốn kia hãm hại, cũng may lần này gặp được đệ ta thấy an tâm rồi. Ta tên là Lưu Bình, lần này vào bên trong bí cảnh nếu đệ không có tổ đội thì có thể tham gia nhóm của ta.


Thái độ của tên Lưu Bình này vô cùng chân thành, khiến cho đồng đội của hắn cũng khó hiểu nhìn sang. Một tên Trúc Cơ kỳ mà thôi, vì sao gã kia lại đích thân mời gọi vào tổ đội cơ chứ. Người khác sẽ cho rằng hắn ta hào hiệp trượng nghĩa bảo vệ sư đệ đồng môn, nhưng Nguyên Hạo thì lại đang cười lạnh trong lòng. Tên này nào có tốt lành gì, chẳng qua muốn kiếm chác đây mà. Ngày trước Nguyên Hạo đột nhiên biến mất chắc chắn làm bọn người Dã Tượng tiếc đứt ruột. Thế nào lũ ngươi kia cũng cho rằng hắn còn giấu lại vài viên đan dược cao cấp cho mình. Lần này chạm mặt, xem ra mười phần gạ này muốn dụ hắn vào đội rồi nhân cơ hội giết người đạt bảo trong bí cảnh đây mà hắc hắc. Nhìn thấu lòng dạ ác độc của đối phương, Nguyên Hạo cũng không lật mặt Lưu Bình mà làm bộ khó xử trả lời:


- Đệ tu vi quá thấp sợ rằng sẽ khiến cho sư huynh và đồng bạn chậm trễ hành trình. Đệ nghĩ hay thôi đi, với lại đệ cũng có bằng hữu đi cùng với mình rồi.


Nguyên Hạo làm ra vẻ tiếc hận đáp, một tay lại chỉ về phía Chiêu Lãm trong bộ dáng Hắc Hổ hung dữ. Lúc này, Chiêu Lãm đã phục dụng kỳ đan bí truyền của dòng họ như lần trước khiến tu vi rớt vèo xuống Trúc Cơ hậu kỳ. Ánh mắt trợn lên nhìn lại, Chiêu Lãm bày ra một bộ dáng bặm trợn hướng về phía Lưu Bình nhưng tên kia lại vờ như không để râm cười lớn nói:


- Tưởng chuyện gì chứ việc này không có vấn đề gì cả. Nhóm của ta do một vị huynh đệ thân thiết làm trưởng nhóm, còn ta là phó, có thể bảo lãnh cho hai người gia nhập. Cứ quyết định vậy đi, sư đệ chuẩn bị đi. Một lát cứ theo lão ca tiến vào bí cảnh là được.


Lưu Bình khoát tay dứt khoát cắt ngang lời Nguyên Hạo, hắn tỏ ra đầy khí khái, phong phạm đàn anh. Sau khi nhắc nhở vài câu, tên này cũng trở về nhóm to nhỏ với một gã to con, xem chừng chính là gã độo trưởng. Tên to con như có như không lén đưa mắt đánh giá Nguyên Hạo và Chiêu Lãm rồi khẽ gật đầu với Lưu Bình. Toàn bộ hành động này làm sao qua mắt được Nguyên Hạo khi hắn có thần thức cường đại hơn xa lũ kia.


- Này, ngươi làm trò gì đấy? Tại sao lại lôi ta gia nhập vào cái đội nhóm kia? Cái tên Lưu Bình kia ngươi cũng thấy chả phải chính nhân quân tử gì, ta xem hắn có mưu đồ gì đó với tiểu tử nhà ngươi thì phải?


Chiêu Lãm truyền âm tỏ vẻ bất mãn. Mục tiêu của hắn trong bí cảnh lần này khá bí mật, không muốn bị người khác phiền đến. Nguyên Hạo khóe miệng nhếch lên truyền âm trả lời:


- Tên này không giải quyết vào trong bí cảnh hẳn cùng sẽ tìm chúng ta gây khó dễ. Dù gì có thêm một đám mở đường miễn phí cũng tốt mà. Đợi đến khi tách ra thì tiện tay xử lí tên kia luôn một thể hắc hắc. Hắn đã có dã tâm thì phải có giác ngộ bị con mồi ăn thịt ngược lại.


- Xem ra tiểu tử ngươi đã sớm tính kế phản đòn rồi. Vậy cũng được, dù sao đi chung với đám người này cũng tránh được bị lũ đi săn người cướp của quấy nhiễu.


Sau khi tán thành cách làm của Nguyên Hạo, Chiêu Lãm cũng không trao đổi gì nữa. Bấy giờ, Kim Thiền Ưng cũng đã tiến sâu vào bên trong Vân Liên Sơn. Bốn phía hiện tại đã không còn nhìn rõ, mây mù quá dày, thần thức cũng bị hạn chế, không thể phóng thích quá xa như bình thường. Địa vị tông môn càng cường đại thì vị trí nghỉ ngơi càng sâu vào bên trong dãy núi, gần với nơi mở ra bí cảnh. Vị trí của Hắc Diện Tông tiếp cận tốp mười nên dễ nhận thấy nơi họ dừng chân là một ngọn núi khá cao ở ngay trung tâm dãy núi. Quan sát kỹ có thể thấy ở gần đấy không xa có một khu vực mây mù quần vũ như xoáy ốc, trông kỳ diệu vô cùng.


Sau khi Kim Thiền Ưng để cho đám người Hắc Diện Tông bước xuống, nó cất một tiếng như gầm xé tan cả mây mù. Tiếp theo, cự điểu này vung cánh rời đi, biến mất trong tầm mắt nhanh chóng. Lúc này, các vị chấp sự liền nhanh chóng bố trí nơi nghỉ ngơi cho các vị trưởng lão. Còn mấy tên đệ tử thì tự lo ăn ngủ, đa phần đều ngồi ngay tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần, điều tức trạng thái. Ở cấp độ Trúc Cơ kỳ, họ không cần ăn ngủ cả tháng cũng không sao, nóng lạnh của ngoại giới càng không ảnh hưởng đến được.

Qua một đêm, mọi người đều bảo trì trạng thái yên tĩnh. Đột nhiên không khí ba động, mây mù tản ra, lộ ra một con ngô công to lớn, nhìn rất đáng sợ. Trên lưng ngô công là một lão giả mắt híp, mặc đồ đen, ánh mắt kiêu ngạo. Không biết phải do có ý không nhưng con yêu thú này lại lượn lờ qua ngọn núi Hắc Diện Tông lựa chọn một vòng. Nhìn thấy cảnh này, vài vị trưởng lão dùng đôi mắt bất thiện, không vui đáp lại. Riêng vị đại trưởng lão họ Hòa thì bình thản hơn, chỉ khẽ cười nhạt hướng lão giả áo đen nói:

- Mộc đạo hữu, mấy năm không gặp, ngươi vẫn thích chơi nổi như xưa nhỉ?

Lão già mắt híp nghe thấy câu hỏi có ý mỉa mai thì coi như gió thoảng, nhe răng cười khà khà đáp:

- Hòa đạo hữu nói quá lời. Con Cửu Độc Ngô Công này tính tình quái lạ, thích ngắm nhìn mấy thứ nhỏ bé, yếu đuối để hù dọa. Ta đã dạy dỗ nhiều mà cũng vô sách hắc hắc.

- Ồ, tính tình ngang ngược như vậy. Súc sinh tính dạy mãi cũng thế thôi.

Hòa trưởng lão chậm rãi trả lời, ngôn từ sắc sảo châm biếm phản kích khiến lão giả áo đen sượng mặt. Lúc này, ánh mắt lão già họ Mộc tỏ ra địch ý, băng lãnh nói:

- Miệng lưỡi giỏi thì có ít gì, khi vào bí cảnh hi vọng thực lực đệ tử các ngươi cũng cao như công phu mồm mép. Nếu không thì kết cục sẽ rất khó coi đấy.