Chương 1: Cầu Sinh - khởi đầu 1

Hư Lộ

Chương 1: Cầu Sinh - khởi đầu 1

***** Bản remake đã được viết lại và sửa chính tả*****


Nhân sinh một bước sai vạn kiếp bất phục. Mỗi bước đi của chúng ta chính là một sự lựa chọn, hướng đi đã sai thì càng bước càng xa cái mục tiêu mà mình mong mỏi. Một lúc nào đó trong cuộc đời, bạn cảm thấy đi vào ngõ cụt rồi thì có thật sự không còn đường để bước tiếp?

Tất nhiên là không rồi, cuộc sống này không có gì thật sự bế tắc, chỉ là không dám đưa ra lựa chọn mà thôi. Bởi vì chúng ta sợ! Con người ta sợ nhất không phải là kết quả, mà là quãng thời gian chờ kết quả cơ, chết cùng lắm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng chờ chết chắc chắn là chuyện khiến ta sợ hãi nhất. Trên đời này vốn dĩ làm gì có đường cùng, chỉ có những ranh giới, bước qua vạch xuất phát này, sẽ đến một chặng đường khác. Chỉ cần đi là sẽ tới đích, không phải hay sao?

"Cuộc sống cũng giống như khi bạn đi trên một con đường rất dài, rất dài vậy. Không có bản đồ, cũng không có những bảng chỉ dẫn, đích đến là tương đối và những gì ta có thể làm là bước đi."(trích July Rain)

"Thiên nhi, mau chạy đi... bọn khốn kiếp!!!"

" Tiểu Thiên, Đừnnnnng quay lại"

"Thiên ca, đệ...không chạy được nữa. Đệ.. Đệ rất muốn làm một lang y như...ca. Đệ...."

Những tiếng gào thét, ai oán một lần nữa như xé rách cả bầu trời đen u ám thê lương. Âm điệu đau lòng đó như cố gắng kéo cậu nhóc ra khỏi cơn ác mộng vô cùng vô tận đó.

"Tách tách..."

Từng giọt mưa thấm vào những vết thương loang lỗ trên thân thể làm thiếu niên tỉnh lại. Cảm giác đau đớn vô lực khiến hắn không thể tự mình đứng dậy, hắn đã chạy bao lâu rồi chính bản thân mình cũng không nhớ rõ được nữa. Xung quanh hiện hữu là một màu tối tăm như mực, không tiếng động, chỉ có những vết thương không ngừng dằn xé hắn. Buông lỏng cả người dựa vào một tán cây lớn, hắn cười chua chát. Vốn thừa hưởng y thuật truyền lại từ ông già, đã từng cứu mạng nhiều người trong làng nhưng hắn lại chưa từng cảm giác rõ ràng tử vong là thế nào.

"Chết thật sự đáng sợ như vậy sao? Không! Chỉ là tại sao ta thấy lạnh lẽo, cô đơn quá. Ta bỗng nhớ lấy rất nhiều người, rất nhiều việc tưởng chừng như rất đỗi bình dị trong cuộc sống giản đơn hằng ngày của mình. Ta nhớ những ngày tuổi thơ, nhớ rất nhiều thứ..."

Hắn tên là Khương Thiên, mười bốn tuổi, hành y từ lúc lên mười, già trẻ trong làng đều trìu mến đặt biệt danh là "tiểu thần y". Trừ lão già phụ thân ra thì hắn là thần y thứ hai ở ngôi làng nhỏ đó thôi, rất là oai phong nha.

"Tam Thúc, Tiểu Quý, Diệu thẩm, các người có đau không?"

Thiếu niên hoài niệm rồi tự thì thào một mình. Lão cha mất sớm khi hắn lên tám tuổi nên những năm sau đó hắn sống dưới sự bảo bọc yêu thương của dân làng. Những tưởng cuộc sống êm đềm của mình cứ êm đềm trôi qua như vậy nhưng cho đến hai hôm trước tai họa lại ập đến. Khác với những lần hái thảo dược thường ngày, hôm nay vì muốn tìm một quả Hoàn Thảo để chữa được bệnh cho lão Bạch cuối làng mà Khương Thiên liều mình đi sâu vào khu rừng bóng tối. Nơi đây là một địa điểm vô cùng ghê rợn, mang theo vô số truyền thuyết ma quái đáng sợ về nó, là một nơi rất ít ánh sáng đúng như tên gọi và rất nhiều thú dữ rình rập. Thế nhưng Khương Thiên lại không hề quan tâm đến nguy hiểm khó khăn có thể gặp phải mà hắn chỉ mang trong đầu một ý nghĩ là "Lão bạch không thể đợi nữa, ta phải thật nhanh mới kịp". Người có lòng thường được trời cao phù hộ, cuối cùng hắn cũng thu hoạch được dược thảo như ý muốn.

Rất là phấn khởi trở về làng, nhưng cảnh tượng đập vào mắt Khương Thiên lại là khói lửa và chết chóc. Rất nhiều người đang nằm gục trong vũng máu, vài người khác thì đang bị những tên to lớn hung hãn tay cầm vũ khí rượt đuổi. Quá hãi hùng, hắn đã từng cứu nhiều ngươi bị thương nặng nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy trong đời. Hắn cảm thấy hô hấp của mình dừng lại, tay chân run rẩy như dại ra. Có lẽ lúc đó nếu không có Tam Thúc và Tiểu Quý, Diệu thẩm lôi kéo hắn chạy trốn thì giờ bản thân Khương Thiên đã chết trong tay đám cường đạo rồi.

"Thế nhưng giờ ta còn hi vọng sống sót được sao..?"

Thì thào một câu hỏi cho chính bản thân mình, hắn chỉ có thể cười khổ một cái. Máu tươi của hắn bây giờ đã thấm ướt cả áo rồi hòa với nước mưa nhìn không khác gì một huyết nhân vậy. Con người ai cũng sợ chết thế nhưng hiện tại Khương Thiên lại không có ý định cầu sinh. "Hành y cứu người" là tôn chỉ sống của hắn thế mà giờ đây cả làng không còn nữa. Hắn tự hỏi mình tiếp tục sống để cứu ai nữa chứ? Mà bản thân Khương Thiên cũng không thể tự cứu mình được nữa rồi khi hắn cảm giác rõ ràng sinh cơ càng ngày càng mất dần đi.

"Thiên nhi, con muốn sau này làm gì"

Những giây phút cuối cùng này, hắn lại văng vẳng nghe thấy lời lão cha của mình. Ừ có lẽ tí nữa mình sẽ gặp lại ông già rồi, hẳn là không có mình nấu ăn cho chắc lão ốm ghê lắm.

"Con muốn cứu người giống như phụ thân, con sẽ không để ai đau đớn, không ai bệnh tật nữa"

"Tiểu tử ngốc, ai rồi cũng phải già, bệnh, rồi họ sẽ ngủ không tỉnh lại nữa, chúng ta cũng không gặp lại họ nữa"

"Tại sao phải ngủ? Vậy sau này lớn lên con sẽ chế ra một loại thuốc khiến mọi người không ngủ nữa, con cũng không muốn phụ thân ngủ bỏ Thiên Nhi đi"

Ánh mắt phụ thân nhìn hắn thật sâu, ánh mắt đó y hệt những giây phút cuối cùng trước khi ông ra đi.

"Thiên nhi, nguyện vọng cả đời ta là hi vọng con có được một cuộc sống hạnh phúc, êm đềm nhưng ta không thể tiếp tục bảo hộ con..."

Tất cả đều bỏ hắn đi thật rồi, mọi thứ đã xảy ra như một cơn ác mộng không có điểm dừng vậy. Khương Thiên cảm thấy đôi mắt mình cũng mệt mỏi, muốn khép lại bất cứ lúc nào.

"Con cũng sắp ngủ rồi phụ thân à..."

Khi vừa nhắm mắt lại hắn lại thấy hình ảnh phụ thân mình hiện ra. Ánh mắt ông nhìn con trai mình hết sức hiền hòa, chan chứa yêu thương và đong đầy nỗi nhớ mong. Đặt một tay xoa xoa đầu nhi tử bé bỏng, từng luồng năng lượng từ ông truyền sang cơ thể đứa con. Hình ảnh của ông cũng nhạt nhòa dần đi rồi tiêu thất. Giấc mơ ngọt ngào này đến nhanh chóng và tan biến cũng như cơn gió nhẹ thoảng qua vậy. Chỉ đọng lại một câu nói hết sức chân thật bên tai Khương Thiên:

- Con nhất định phải sống con trai à. Mẹ con vẫn đang chờ đợi con. Phải mạnh mẽ lên, cái chết không đang sợ, điều quan trọng là con còn rất nhiều thứ phải hoàn thành. Hãy dậy đi, đi tìm định mệnh thuộc về con."

"Ầm...ầm"

Một tiếng động khủng khiếp bỗng vang dội khắp khu rừng, mặt đất rung chuyển như sắp nứt ra, một chút ánh sáng mơ hồ chiếu rọi khiến Khương Thiên tỉnh lại một cách mơ hồ. Hắn ngước nhìn lên thì thấy bụi cây trước mặt hắn giờ là một con đường nhỏ âm u đầy quỷ dị. Giờ phút này hắn cảm thấy toàn thân của mình dường như có một nguồn nước ấm đang bao bọc tiếp sức vậy. Nắm chặt tay lại, hắn vùng đứng dậy lần nữa và bước từng bước kiên định tiến vào con đường ma quái kia. Vài phút sau, mọi thứ Hắc Ám Lâm lại lâm vào giấc ngủ tối tăm như cũ. Không ai biết rằng nơi đây vừa xuất hiện một thứ rất kinh khủng, một tồn tại của truyền thuyết, một con đường vượt ra khỏi thiên địa: Hư Lộ.

**Thông thiên nhất Hư Lộ

Vong ngã nhất trùng sinh **


(Chương có sử dụng một số trích đoạn từ kênh 14)