Chương 481: Boss chưa từng bị giết, thật là phách lối

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 481: Boss chưa từng bị giết, thật là phách lối

Tiếp tục đi đến xâm nhập, Ôn Bình cảm giác như bản thân bước vào một cái thế giới khác, trong động bắt đầu xuất hiện thanh âm của gió đang gào thét, giống như vạn quỷ khóc thét. Loại cảm giác này để người không rét mà run, có cảm giác như đã kề cổ trên đoạn đầu đài, nhìn thanh đao ở trên đỉnh đầu bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống khiến người rùng mình. Nếu như không phải biết thế giới này chỉ có Yêu tộc, Nhân tộc, cũng không có Quỷ tộc tồn tại, Ôn Bình thật đúng là tưởng niệm câu a di đà phật.

Khi đi đại khái nửa canh giờ, đường rốt cục trông thấy cuối cùng, bất quá phía cuối lại là một hang đá to lớn. Chung quanh hang đá đều là một đoàn hỏa diễm dường như vĩnh viễn cũng không thể dập tắt, bọn chúng chiếu sáng toàn bộ hang đá vốn đưa tay không thấy được năm ngón, cho dù gió ở trên đỉnh đầu không ngừng lướt qua bên cạnh chúng nó, vẫn như cũ không có cách rung chuyển bộ dáng của bọn chúng.

Cũng phải thiệt thòi những ngọn lửa này, Ôn Bình mới có thể thấy rõ hang đá toàn cảnh.

Rộng đoán chừng phải có trăm trượng, cao thì tầm chừng trăm thước, ở trên bốn phía vách tường của hang đá này tồn tại vết tích gió thổi qua, khe rãnh lít nha lít nhít, chắc hẳn là những mảnh đá tương đối xốp kia đều bị gió cuốn đi.

Khoan hãy nói, thật có cảm giác như phó bản.

Đột ngột, một cái thanh âm sâu kín ở sau lưng vang lên, xuất hiện từ trong gió bạo ngược kia.

"Nhân loại, quy thuận ta đi..."

Vừa nói xong, Ôn Bình chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên bị thứ gì đó đẩy một chút, không khỏi hướng phía trước bước ra mấy bước, cho đến khi giẫm lên một khối nham thạch nhô lên trên mới ổn định thân hình. Ổn định tốt thân hình về sau, Ôn Bình trở tay chính là xuất ra Lang Nguyệt Kiếm một kiếm bổ đến, bởi vì cảm giác của hắn nói rằng, có một vật tựu đứng ở bên cạnh mình, miệng của đối phương căn bản đang áp sát bên vành tai của mình.

Vút!

Một kiếm thất bại.

Mặc dù kiếm khí lưu lại một đạo khe rãnh rõ mồn một trên mặt đất, thế nhưng cái thứ ở bên cạnh kia lại vẫn ở bên cạnh.

Không cần hỏi Ôn Bình cũng biết, đây nhất định là tên Phong Ma kia.

"Nhân loại thật buồn cười, các ngươi bắt không được gió."

Lần này, thanh âm sâu kín chuyển thành cuồng hỉ, thậm chí ở trong giọng nói còn mang theo một phần đắc ý.

Ôn Bình thoáng lắc đầu, lại có thể trông thấy khuôn mặt xấu xí kia của nó, sâm bạch như tuyết, hai con ngươi càng là trống rỗng, khóe miệng nhếch rất căng mềm, dường như hận không thể cả khuôn mặt cũng giống như miệng của mình.

Ôn Bình lộ ra ý cười tiếp một câu nói, "Tiếp theo thử một chút chứ sao."

Nói xong, kiếm trong tay lại nổi lên, bất quá lần này là hai thanh kiếm, đồng thời hóa thành bạch mang lao tới phía Phong Ma. Như những gì hắn suy nghĩ, kiếm xuyên qua về sau, cũng chỉ là xuyên qua, trừ để Phong Ma tiếp tục cười to mấy tiếng, không có hiệu quả khác. Nhanh chóng theo sau, Ôn Bình song mạch môn đều mở, nương theo lấy thanh âm chấn mạch, Ôn Bình quanh thân lập tức hiện ra một đầu Hỏa Long, Hỏa Long thét gào một tiếng, liền nhào tới.

Biểu lộ của Phong Ma đột nhiên trở nên ngưng trọng, bất quá lại lập tức chuyển thành bộ dáng tươi cười.

"Hỏa diễm rất đáng sợ, có thể khiến cho linh hồn của ta đều run rẩy, nhưng thật đáng tiếc, gió là vô hình." Phong Ma dùng thân thể không có hai chân kia đối mặt trực diện với Hỏa Long, tựu để Hỏa Long nổ tung vang dội ở trước ngực. Theo như những gì mà Ôn Bình suy nghĩ, trong nháy mắt mà Hỏa Long nổ tung đó, Phong Ma trực tiếp hóa thành gió vô hình tản ra bốn phía, Hình Phạt Chi Hỏa căn bản không thể đụng đến một góc thân thể nó, càng đừng đề cập tổn thương mảy may đến Phong Ma.

Khi liệt diễm tiêu tán, khi thanh âm của gió đang gào thét lại lần nữa tràn ngập trong động, thanh âm của Phong Ma xuất hiện.

"Hỏa của ngươi vô dụng với ta, nó bắt không được ta. Thật ra chỉ cần quy thuận ta, ta sẽ cho ngươi thứ ngươi mong muốn, sao Nhân loại các ngươi lại lãng phí sinh mệnh ở chuyện không nên lãng phí như thế này?"

"Ta nghĩ muốn mạng của ngươi, ngươi cho sao?"

Ôn Bình nhìn chăm chú Phong Ma, lộ ra một tia nhàn nhạt mỉm cười.

Phong Ma nhếch miệng cười một tiếng, "Vậy ngươi đến bắt đi, ta có nhiều thời gian chơi đùa cùng Nhân loại các ngươi."

"Ngươi quả thật chưa từng bị đánh."

Bởi vì người từng bị đánh, cũng không dám phách lối như vậy.

"Chờ hồi quay lại sẽ thu thập ngươi." Ôn Bình thu hồi mạch môn, quay người cất bước đi ra ngoài lối ra.

Nói thật, thân là boss của một cái phó bản, sự càn rỡ của nó thật sự khiến Ôn Bình hết sức tức giận.

Bất quá, hắn hiện tại muốn đi ra ngoài bắt đồ vật, thứ càn rỡ này hắn phải nhịn.

Nhưng mà đi chưa được mấy bước, thanh âm đắc ý của Phong Ma liền truyền lại, "Nhân loại, muốn chạy?"

Quay đầu lại, vậy mà còn ám theo.

Tiện tay tựu ném ra một mảnh phong nhận, hơn nữa phong tường lại che lấp trước người của mình, bộ dạng như muốn lưu hắn lại trong hang đá. Bất quá Hỏa Long Thuật của Ôn Bình đã tới tạo cực chi cảnh, đồng thời sớm đã tăng phẩm chất lên đến Huyền cấp thượng phẩm, phong tường che lấp kín như thế có lẽ có thể ngăn cản Thần Huyền thượng cảnh, thậm chí cả nửa bước Trấn Nhạc cảnh, thế nhưng tuyệt đối ngăn không được hắn. Song mạch môn run lên, trong chớp mắt năm đầu Hỏa Long từ phía sau liền bay ra ngoài.

So với khí thế ban nãy phóng thích ra một đầu Hỏa Long, thì bây giờ Hỏa Long Thuật lấp đầy nửa cái hang đá, kình phong không biết đã thổi qua nham thạch bền bỉ bao nhiêu năm kia bây giờ giống như là băng gặp phải hỏa, hóa thành chất lỏng màu vàng chảy xuống dưới. Mà khi năm đầu Hỏa Long đánh lên bức phong tường cao tới trăm trượng, tiếng vang ầm ầm càng làm cho toàn bộ hang đá đều run lên một cái, đỉnh đầu không ngừng rơi xuống toái thạch.

Sau khi phá vỡ một cái lỗ hổng trên phong tường, Ôn Bình thờ ơ liếc mắt nhìn Phong Ma kia.

"Boss chưa từng bị giết, thật đúng là phách lối a."

Vượt qua phong tường vỡ vụn, Ôn Bình tranh thủ thời gian bước nhanh, như một làn khói chạy ra hang đá.

Bất quá đây cũng không phải là thoát đi.

Hắn chỉ là thiếu một vật.

Một vật tương tự có thể giết Phong Ma.

Trước mắt chân đạp ra Phong chi cốc, vượt qua rừng rậm lại lên Xuất Nhiễu sơn, sắc trời đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Long Kha đã chờ đợi Ôn Bình ở Xuất Nhiễu sơn năm sáu tiếng trông thấy Ôn Bình thì là một mặt oán giận, "Rốt cục cũng chịu đi ra!"

Dứt câu, Ôn Bình đi lướt qua bên cạnh, chỉ là lưu lại một câu nói, "Buổi sáng tốt lành."

Trừ đó ra, Ôn Bình ngay cả bước chân cũng không có dừng lại,

"Tông chủ."

"Tông chủ."

Trừ đó ra, bọn người Tần Sơn chờ Ôn Bình ở bên ngoài Quan ảnh thất cũng nhích lại gần.

Ôn Bình vẫn chỉ nói một câu, "Hôm nay không mở ra Phong chi cốc, các ngươi đi địa phương khác tu hành."

"Vâng, tông chủ."

Mọi người gật đầu, cũng có chút thất vọng.

Bất quá trông thấy dáng dấp gấp gáp của Ôn Bình, cũng liền không có người đi hỏi thăm nguyên nhân.

Có thể là trong Phong chi cốc xảy ra vấn đề gì đi?

Ôn Bình khi nói xong câu nói kia thì trực tiếp đi xuống dưới, trong đầu đã đang hô hoán Ác Linh kỵ sĩ. Không sai, hắn cần chính là xích sắt của Ác Linh kỵ sĩ, nếu như có thủ đoạn gì có thể bắt lấy gió, như thế biện pháp tốt nhất là xích sắt của Ác Linh kỵ sĩ. Phong Ma kia không phải có linh hồn sao? Hình Phạt Chi Hỏa không phải là bản thăng cấp của Địa Ngục Hỏa, có thể hoàn toàn thiêu đốt linh hồn sao? Vậy liền dùng chiêu thức của Ác Linh kỵ sĩ.

Thế giới trước kia, Ác Linh kỵ sĩ thế nhưng từng sử dụng xích sắt giết Phong Ma.

Hôm nay Ôn Bình tựu muốn bắt chước!

Để cho con boss chưa từng bị giết qua kia biết, nó là một thí luyện không có khó khăn nhất trong Bất Hủ tông.

Khi Ôn Bình cầm lên xích sắt lại lần nữa lướt qua bên cạnh Long Kha, Long Kha vội vàng mở miệng.

"Tiểu tử, ta nghĩ kỹ... Đây là 100 viên bạch tinh, phí nhập môn."

"Ngươi chờ chút!"

"Chớ đi!"

"Ngươi quay lại!"