Chương 443: Tần Sơn không đổi thân phận của chính bản thân

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 443: Tần Sơn không đổi thân phận của chính bản thân

Bất quá không quản các nàng nói gì, Diệu Âm cũng là không yên lòng.

Sau khi trở lại khu ký túc xá, Diệu Âm không có lựa chọn Phong chi cốc hay Hung thú thí luyện trận tu hành, mà là lựa chọn lẳng lặng chờ trong Khu ký túc xá cho tới đêm xuống.

Khi mà trời cao phủ đầy sao, yên lặng như tờ, Tần Sơn rốt cục ra khỏi Phong chi cốc.

Tần Sơn vừa về tới Khu ký túc xá, Diệu Âm tựu nhắm chuẩn thời cơ tiến vào phòng Tần Sơn, móc thư ra.

"Trưởng lão, tộc trưởng triệu chúng ta trở về."

"Ừm?"

Tần Sơn vội vàng tiếp nhận tin, từ ban đầu nhẹ nhàng vui vẻ rời khỏi trạng thái tu luyện, trên mặt toát lên sự nghiêm túc.

"Tần trưởng lão, chuyện này tộc trưởng nói không thể để thiếu gia biết, cho nên chúng ta chỉ có thể rời khỏi lúc ban đêm."

Tần Sơn sau khi xem thêm vài lần, thu thư lại, "Xem ra chuyện tộc trưởng lo lắng nhất đã xảy ra. Nếu không, sẽ không vội vã triệu hai người chúng ta trở về."

Ở trước khi hắn ra ngoài theo Tần Mịch, phân chi náo động tựa như trọc lưu dưới nước, ngươi nhìn không thấy, thế nhưng nó thật sự rõ ràng tồn tại.

Việc này ở trong một gia tộc là nguy hiểm trí mạng.

Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện cũng là do ở trong phân chi xuất hiện một cường giả nửa bước Thần Huyền, mặc dù không phải đối thủ của Tần Thiên lão tổ, thế nhưng hắn dù sao vẫn là nửa bước Thần Huyền.

Bởi vì có hắn làm hậu thuẫn, phân chi làm ra sự tình cũng có hơi không kiêng nể.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán.

Căn cứ theo những tin tức lẻ tẻ hắn đoán ra được, có thể khác kết quả một trời một vực.

Sau khi thôi suy nghĩ, Tần Sơn do dự một hồi, hắn vừa tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, lúc này lại phải về Phi Ngư đảo, nhiệm vụ kia coi như khó có thể hoàn thành.

Không nhận được ban thưởng không nói, sẽ còn bị tước đoạt một vật.

"Hi vọng giống như ta đoán." Tần Sơn nói xong, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, "Đi, theo ta chào tạm biệt tông chủ, đêm nay chúng ta liền về Phi Ngư đảo, tranh thủ đi nhanh về nhanh."

"Vâng."

Diệu Âm khẽ gật đầu.

Ngay lúc đó, Ôn Bình còn tu hành trong Kiến Mộc lâm.

Hắn còn đang hưởng thụ lấy hiệu quả tu hành một ngày ngàn dặm mà Trường Mạch Công mang lại, trong lòng còn treo đọc lấy chuyện nhiệm vụ tông môn, ngóng trông Trấn Nhạc cảnh đến cửa.

Khi hai người tới Kiến Mộc lâm tạm biệt, Ôn Bình không nói gì thêm.

Chỗ này của hắn không phải lồng giam, cũng không phải muốn đi không thể đi.

"Tần Mịch không đi?"

Bất quá, Ôn Bình hiếu kỳ hai người này đi vì sao không mang theo Tần Mịch.

Diệu Âm vội vàng nói tiếp, "Chúng ta trở về một chuyến là được, không cần phải phiền phức Tần Mịch thiếu gia."

"Phi Ngư đảo có chuyện gì?"

"Chuyện nhà... Bất quá cụ thể tạm thời còn không rõ ràng lắm, việc này cũng không nhỏ."

"Được, đi nhanh về nhanh, về sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ tông môn." Nếu là chuyện nhà, vậy thì Ôn Bình không hứng thú biết.

Nói xong, trong đầu Ôn Bình chợt lóe lên chuyện về Tần gia.

Đây là thế lực mà trước đây hắn chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên.

Người của Tần gia ngoại trừ Tần Sơn ba người, Ôn Bình còn gặp qua Tần Thiên.

Lúc ở bí cảnh, chính là hắn cứu được Tần Thiên một mạng, Ôn Bình nhớ đến lúc ấy hắn thấy Tần gia lão tổ, cùng Bách Tông Liên Minh, Cực Cảnh sơn chia ra chống lại, nghĩ tới ở trong bí cảnh lấy được Tuyền Qua Đồ chế tác thư, sau cùng là hắn gia nhập điên đảo chiến cuộc. Nói đến, lúc trước hắn chính là giẫm lên những thế lực này đứng lên Đông hồ đỉnh phong.

"Vậy đa tạ tông chủ."

Tần Sơn ngượng ngùng cười một tiếng.

Bất quá Ôn Bình nhắc tới chuyện nhiệm vụ, hắn cũng không dám trả lời, có lẽ chuyến này trở về khả năng phải từ bỏ nhiệm vụ tông môn.

Đang lúc muốn đi, bỗng nhiên một thanh âm truyền lại.

"Trong nhà xảy ra chuyện rồi?"

Chính là thanh âm của Tần Mịch.

Bên cạnh hắn, còn đứng lấy Dương Hề, Vân Liêu cùng Chiêm Đài Thanh Huyền ba người.

Nguyên bản Tần Mịch bốn người cũng muốn tạm biệt Ôn Bình. Sáng sớm ngày mai Tần Mịch liền ra ngoài tìm Thông Huyền cảnh có thể đánh được, những người còn lại cũng là vì đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng chưa từng nghĩ vừa vặn nghe thấy mấy câu nói đó.

Điều này làm cho Tần Mịch một lòng muốn kiếm đối thủ bỗng nhiên biến thành lo lắng.

Đến cùng là chuyện gì, phụ thân vậy mà không nói với mình.

"Thiếu gia, không phải..."

Diệu Âm vội vàng giải thích, trong lúc bối rối, nàng không biết những lời mình nói ra không có một chút sức thuyết phục, lại còn bị Tần Mịch cắt ngang.

"Chớ gạt ta, ta biết ngay, mẫu tin kia khẳng định không phải thư nhà của ngươi."

"Tin đâu, lấy ra!"

"Thiếu gia, là tộc trưởng bảo không cho chúng ta nói cho ngài, mặc dù bây giờ bị ngài nghe được, thế nhưng xin thứ cho ta không thể đem tin cho ngài." Diệu Âm rất cố chấp cự tuyệt.

"Cho ta!"

Tần Mịch bây giờ dường như có hơi không khống chế được tâm tình.

Đã bắt đầu gầm lên.

Ngau lúc Tần Sơn hai người khó xử, Ôn Bình mở miệng.

"Cùng tới đây ồn ào chuyện gì?"

"Tông chủ... Thật xin lỗi... Chúng ta đi ra ngoài trước." Tần Sơn vội vàng xin lỗi, cũng cất bước đi ra ngoài.

Bất quá, Ôn Bình gọi hắn lại.

"Chuyện của Phi Ngư đảo để chính Tần Mịch xử lý tựu tốt, Tần trưởng lão, ngươi ngày mai đưa hắn trở về... Diệu Âm, ngươi lưu lại tiếp tục tu luyện." Nếu quả thật như Diệu Âm nói, Tần gia gia chủ không muốn để cho Tần Mịch biết chuyện này, vậy tông chủ như hắn cần phải cho hắn biết.

Hắn hi vọng Tần Mịch có thể trở thành một đệ tử xuất sắc của Bất Hủ tông.

Thế nhưng cũng không hi vọng, hắn quên đi thân phận thiếu tộc trưởng của mình, bởi vì thân phận này là trách nhiệm —— Hắn lúc trước chính là không có gánh vác trách nhiệm này, cho nên cho Bất Hủ tông giải tán.

Nếu như không có hệ thống xuất hiện, vậy Bất Hủ tông thật sẽ phá hủy.

Tộc trưởng phụ thân coi Tần Mịch như tiểu hài, tông chủ như hắn sẽ không.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, một chuyện đại sự khiến cho Tần gia tộc trưởng không nguyện ý để nhi tử biết đến, lần này Tần Sơn đi khẳng định phải tốn không ít thời gian. Hắn thế nhưng là tiếp nhận nhiệm vụ, 30 ngày phải giành giật từng giây.

Người còn lại, vẫn là không có nhận nhiệm vụ đã muốn đi.

Đây là tiết tấu không muốn để cho hắn lấy được Tuyền Qua Pháo a.

Để cho Tần Mịch đi, vừa vặn hoàn thành nhiệm vụ.

"Tông chủ... Thế nhưng mà!"

"Không nhưng nhị gì hết, cứ quyết định như thế đi. Nếu là chuyện nhà, liền để cho thiếu tộc trưởng như hắn tới xử lý."

"Vâng, tông chủ."

Tần Sơn nhịn không được thở dài, bất quá vẫn gật đầu.

Đây là lần đầu tiên hắn vi phạm ý của tộc trưởng.

Bất quá trông thấy Ôn Bình đã xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại, hắn cũng không tiện nói gì.

"Tông chủ, chúng ta là đến nói từ biệt."

Lúc này, Chiêm Đài Thanh Huyền bọn họ mở miệng.

Bởi vì bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ lịch luyện phải xuất môn mới có thể hoàn thành.

"Ừm."

Ôn Bình chỉ là khẽ gật đầu.

Biết là Ôn Bình muốn tiếp tục tu hành, Chiêm Đài Thanh Huyền bọn người cũng không dám tiếp tục quấy rầy.

Sau khi rời khỏi Kiến Mộc lâm, Chiêm Đài Thanh Huyền nói chuyện: "Tần Sơn trưởng lão, ngươi bây giờ thế nhưng là Bất Hủ tông trưởng lão... Thật ra tông chủ rất muốn nói, thế nhưng một mực không nói. Thế nhưng không nói, Tần Sơn trưởng lão, ngươi phải tự mình rõ ràng. Ngươi không còn là người hầu của Tần gia, hôm nay không phải, về sau cũng càng không phải."

"Ta..."

Tần Sơn nghẹn lời.

Thầm nghĩ trong lòng: Có thể do hắn trọng cảm tình đi, nếu như là người khác, khả năng sớm đã thành thói quen chuyển đổi thân phận.

"Người đã tiếp nhận nhiệm vụ tông môn, vậy trước hãy hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như ngươi thực sự không yên lòng, lão thân đến lúc đó đi theo Tần Mịch về xem một chút, thật ra vừa vặn tiện đường."

Chiêm Đài Thanh Huyền mở miệng cười.