Chương 425: Sủi cảo của ta đâu?

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 425: Sủi cảo của ta đâu?

Câu nói này, không thể nghi ngờ như sét đánh xuống đất, Bách Niệm Hương cả kinh vội vàng buông đũa xuống, ánh mắt nhìn Nguyệt Quang Sủi Cảo từ nguyên bản chất vấn biến thành xác định.

"Linh thiện này quả nhiên vấn đề!"

Nàng chưa từng nghe nói qua loại dược thiện nào có hiệu quả nhanh chóng.

"Sư phụ, ngươi không sao chứ?"

Một bên hô hào, Bách Niệm Hương một bên hướng bên trong phóng đi.

So sánh với nàng xao động, Lâm Khả Vô ba người nghe thấy thanh âm của Tử Nhiên thì lộ ra bình tĩnh thật nhiều, nhẹ nhàng cười một tiếng về sau, tiếp tục ăn tiếp của mình, chấp sự dùng ánh mắt còn lại từ trong khe hở cửa sổ nhìn qua. Uyển Ngôn cùng Lan Bằng vội vàng thăm dò, dường như là muốn nhìn xem chuyện gì phát sinh, nhưng bị Lâm Khả Vô gọi lại.

"Uyển Ngôn, Lan thúc, không có gì có thể xem. Hẳn là chỉ là linh thiện của tông chủ có hiệu quả." Lâm Khả Vô đã khẽ vươn tay đem Bách Niệm Hương kia một chén cho cầm tới.

Đã nàng cảm thấy có vấn đề.

Vậy chỉ có thể chính mình thay nàng ăn.

"Uyển Ngôn, ta phân ngươi mấy cái... chờ sau khi trở về, muốn ăn coi như khó khăn."

"Sư đệ, ta cũng muốn." Dương Hề vội vàng đến, tựu muốn "Chia của".

"Được... Được..." Bất đắc dĩ, Lâm Khả Vô chỉ có thể lại phân mấy cái cho Dương Hề, Dương Hề mừng rỡ cười ha ha không ngừng.

Lúc này Uyển Ngôn cùng Lan Bằng thu hồi ánh mắt.

Vững vàng ngồi xuống.

Một bên Dương Hề nói tiếp: "Thật ra không có nghi nan tạp chứng gì mà sủi cảo của tông chủ không thể giải quyết được cả, Uyển Ngôn tỷ, Lan thúc, các ngươi nhìn một chút sẽ thành thói quen."

Uyển Ngôn theo bản năng mở miệng hỏi: "Tông chủ là linh thiện đại sư?"

Lâm Khả Vô nói tiếp, "Linh thiện đại sư... Chỉ là một thân phận của tông chủ mà thôi, chờ ngươi đi theo chúng ta tới Đông hồ sẽ biết."

Trong lúc bọn người Lâm Khả Vô bắt chuyện, nguyên bản Thanh Điểu một mực đợi tại nóc nhà cũng theo Bách Niệm Hương bộ pháp mà bay xuống dưới, rơi tại cửa sổ.

Ôn Bình xem nó một chút, nó cũng xem Ôn Bình một chút. Bất quá còn chưa sử dụng đến quan trắc của hệ thống để kiểm tra thực lực của nó, tựu nghe được giọng nói ồn ào của Bách Niệm Hương truyền lại.

"Sư phụ, ta đi múc nước! Ngài trước buông thứ trong tay xuống..." Nói xong, nàng tựu muốn đoạt lại bát ngọc tràn đầy huyết châu kia.

Những huyết châu kia tựa như là những giọt sương sớm đọng trên những phiến lá, liên miên không ngừng. Bất quá nó bây giờ xuất hiện trạng thái là từ tay trong lỗ chân lông ra bên ngoài bốc lên, tựu lộ ra có chút hung ác.

Không giống như mùi hương tỏa ra từ Nguyệt Quang Sủi Cảo.

Lúc này, thanh âm của Ôn Bình truyền lại.

"Ăn xong lại rửa."

Năng lượng của Kiến Mộc Thụ Diệp chính đang bức độc đâu, lúc này nên tiếp tục ăn, mà không phải rửa xong tay lại ăn tiếp.

Tử Nhiên bỗng nhiên thoáng bước chân, thoáng lắc đầu, lại lần nữa bưng lên chén ngọc, nói với Bách Niệm Hương: "A Hương, múc giúp ta... Sủi cảo."

"Sư phụ, nhưng tay của ngươi?"

"Không có việc gì... Vi sư cảm giác được tay của mình đang tại chuyển biến tốt đẹp, không có vấn đề gì." Thời điểm huyết châu đỏ thắm kia bốc lên, nàng cảm giác tay mình nhẹ nhàng thật nhiều.

Đương nhiên, loại nhẹ nhàng này không phải do tay trở nên nhẹ.

Mà là một loại phóng thích.

Phóng thích áp lực trong đầu, và cả biệt khuất.

Nàng có thể rất rõ ràng cảm giác được, có một cỗ năng lượng đang di chuyển qua lại trong hai cánh tay của mình, khiến cho đôi tay của nàng một hồi lạnh một hồi lại ấm. Sau đó, nó thì bắt đầu lan tràn toàn thân, xông lên trên đầu của mình —— Khiến cho biên độ, tần suất cùng tốc độ run của tay nàng trở nên có một chút biến hóa nho nhỏ.

Đương nhiên, loại biến hóa này rất vi diệu.

Thế nhưng nó chí ít đại biểu cho hi vọng.

Bách Niệm Hương nghe xong lời này, thở phào nhẹ nhõm, "Sư phụ, ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng linh thiện này có vấn đề gì đâu. Ta hiện tại tựu múc cho ngài."

Nói xong, Bách Niệm Hương vội vàng bưng chén ngọc đi qua đút Nguyệt Quang Sủi Cảo.

Một muỗng.

Hai muỗng.

Tới muỗng thứ ba, nồi đã trống không.

Bất quá, chén ngọc lúc này là đầy.

"Sư phụ, tựu chỉ có nhiều như vậy."

"Đủ rồi... Đặt ở trên bàn vuông kia."

Nói xong, Tử Nhiên lập tức hướng phía cái bàn đi đến, trong tay đã nắm vuốt một đôi đũa gỗ —— Nàng từ lúc không có cảm giác gì đến hiện tại lại tự dưng muốn động thủ ăn một chút gì.

"Tử Nhiên đại sư, canh này cũng nhớ uống kỹ."

"Minh bạch."

Tử Nhiên vội vàng trả lời, sau đó động thủ đi kẹp sủi cảo trong chén.

Run, vẫn như cũ!

Gắp lên, rất nhanh sẽ rơi xuống.

Thế nhưng là Tử Nhiên lại rất cố chấp.

"Sư phụ, ta đến giúp ngươi đi." Bách Niệm Hương cầm lên một đôi đũa mới, tựu muốn kẹp sủi cảo cho Tử Nhiên, nhưng lại bị Tử Nhiên dùng đũa nhấn xuống dưới.

Tử Nhiên nói: "Không cần, ta tới, ngươi đi ăn đồ ăn của ngươi đi."

Nói xong, cái thứ nhất sủi cảo đã bị kẹp.

Tử Nhiên vội vàng đưa tới miệng, trước khoảnh khắc sủi cảo rơi xuống thì cắn lấy một ngụm.

Ôn Bình, bây giờ đã đi đến cạnh cửa, thoáng nhìn qua Tử Nhiên đang dùng đôi tay run rẩy ăn một cái Nguyệt Quang Sủi Cảo, nói: "Tử Nhiên đại sư, sau khi ăn xong lại rửa, bất quá tay của ngươi, mong muốn hoàn toàn không run, khả năng còn phải ăn tiếp mấy bữa Nguyệt Quang Sủi Cảo. Buổi chiều ta đi một chuyến mua những tài liệu này... Tối đa một ngày trở về."

Dựa theo hắn tính toán, mong muốn Tử Nhiên hoàn toàn không run, tạm thời kềm chế độc.

Ít nhất phải mười bữa ăn.

Mang đến Kiến Mộc Thụ Diệp, miễn miễn cưỡng cưỡng đầy đủ.

Tử Nhiên khoát tay, lên tiếng trả lời: "A Hương, đi đi một chuyến."

"A!" Bách Niệm Hương lập tức vẻ mặt đau khổ.

"A cái gì, ngươi không muốn sư phụ khỏe sao?"

"Muốn... Thế nhưng là..." Bách Niệm Hương hướng phía Ôn Bình ném đi một ánh mắt, ra hiệu Ôn Bình tranh thủ thời gian nói tiếp, đừng để nàng đi!

Bất quá, Ôn Bình làm như không thấy.

Tử Nhiên lại mở miệng, "Không nhưng nhị gì hết... Nhanh đi, đồ vật trên danh sách mua nhiều một chút, chỉ có thể nhiều không thể thiếu. Lần này ngươi cưỡi Tiểu Thanh đi, nhanh đi mau trở về."

"Sư phụ, để Tiểu Thanh cũng đi?" Bách Niệm Hương thoáng nhìn qua Thanh Điểu ở chỗ cửa sổ, không còn gì để nói.

Sư phụ đây cũng quá mức đi.

Mua mấy thứ giá có mấy viên bạch tinh, để nàng làm chân chạy coi như xong, còn để Tiểu Thanh đi —— Tiểu Thanh thế nhưng là thủ hộ giả mạnh nhất trên đảo, cho tới bây giờ chỉ thay Tử Nhiên giết địch —— Toàn bộ Thiên Địa hồ không dưới mười vị Trấn Nhạc cảnh đại yêu đều chết ở dưới vuốt của nó —— Đồng thời Tiểu Thanh thế nhưng là trăm năm qua chưa bao giờ từng rời đi Tử Nhiên nửa bước.

Tiểu Thanh vừa đi, ai bảo hộ nàng?

Nhưng mà, đối với cái này Tử Nhiên chỉ là nói một câu.

"Nhanh đi."

Thấy ánh mắt kiên định của sư phụ, Bách Niệm Hương không dám nói gì.

"Sư phụ, chờ ta ăn chén sủi cảo kia tựu đi."

Vật kia có thể loại trừ độc của sư phụ, ăn hết khẳng định cũng rất hữu dụng với mình.

Đúng rồi!

Lâm Khả Vô kia nói, lại có thể tẩy cân phạt tủy.

Tẩy cân phạt tủy, loại vật này chỉ ở lúc đột phá Thông Huyền cảnh mới có thể xuất hiện, để phàm thể trở thành linh thể.

Lại về sau, nhưng hiếm khi thấy.

Nếu như có thể tới một lần tẩy cân phạt tủy, vậy đối linh thể tăng lên có thể nói là rất có ích lợi a.

Nói xong, Bách Niệm Hương vội vàng lướt qua bên cạnh Ôn Bình chạy ra ngoài.

Ôn Bình nhún vai mỉm cười nhìn nàng.

Biểu thị đây cũng không phải là chính mình để nàng làm chân chạy.

"Tiểu Thanh, đi." Bách Niệm Hương hướng về phía Ôn Bình thấp hừ một tiếng, sau đó tựu muốn đi bưng sủi cảo của chính mình.

Thế nhưng là, lúc này chén đã trống không!

"A... Của ta đâu?"

"Ai ăn của ta."

"Có phải là ngươi không!"

Bách Niệm Hương tay chỉ Lâm Khả Vô.