Chương 352: Mở ra Phong chi cốc

Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn

Chương 352: Mở ra Phong chi cốc

"Tha thứ ta cái gì?" Ôn Bình hỏi ngược một câu.

"Không có... gì." Xích Mục Cự Viên sợ sệt, Ôn Bình hiện tại mang đến cho hắn một cảm giác thật là đáng sợ, "Ôn tông chủ, bản vương nói giỡn. Bản vương sao lại là loại người mang thù kia được, Kim Toa Diệp, ngài không trả cũng không có chuyện gì."

Ôn Bình buông lỏng tay ra.

Xích Mục Cự Viên bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Còn tưởng rằng ngươi thành thật trồng cây, không nghĩ đến vẫn là như cũ." Ôn Bình không có ép Xích Mục Cự Viên muốn đi gấp phải ở lại, trong đầu bắt đầu cân nhắc cảnh giới hiện tại của Xích Mục, Thông Huyền thượng cảnh, cũng không tệ.

Giữ lại trồng cây nhưng thật ra có chút đáng tiếc.

Tuy nhiên làm sao bồi dưỡng nó lên đến cảnh giới cao hơn, Ôn Bình cảm thấy vẫn phải chờ cho dã tính của nó tiêu tan rồi hẵng bàn.

Dù sao cũng còn thời gian 300 năm.

Nếu như Xích Mục Cự Viên này biết chỉ một câu nói của bản thân lại chôn vùi tương lai của mình, đoán chừng phải khóc chết.

Xích Mục Cự Viên vừa đi, Linh Doãn cùng Hắc Trạch cũng theo đó rời đi, Ôn Bình chợt đi vào trong Kiến Mộc lâm. Vừa mở ra Trường Mạch Công, cảm giác kia thực sự là quá sướng rồi, Mộc khí liên tục không ngừng tràn vào trong thân thể.

Cảm giác thoải mái kia lộ rõ trên mặt.

"Hệ thống, giúp ta thăng cấp Thính Vũ các hai lần." Ôn Bình khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp nói cho hệ thống biết.

【 Đang thăng cấp Thính Vũ các... 】

【 Thời gian còn lại: 5 ngày. 】

Hệ thống tiếp tục mở miệng, "Lần thăng cấp thứ hai cần 10 ngày, túc chủ có thể nếm thử sử dụng mệnh hạch, có lẽ có thể giảm bớt thời gian thăng cấp."

"Vậy ta thử xem."

Ôn Bình móc ra mệnh hạch, dùng tay lung lay nó một chút.

Không nhúc nhích.

"Được rồi, nửa tháng thì nửa tháng."

Vận khí không được, không có cách nào.

Sau khi túi đã rỗng tuếch, Ôn Bình lập tức buông lỏng —— Cho nên câu không có tiền thoải mái nhất quả thật có đạo lý. Chợt Ôn Bình nhắm nghiền hai mắt, khoanh chân ngồi xuống, toàn lực vận chuyển Trường Mạch Công, hấp thu Mộc khí tu hành.

Nương theo Mộc khí nhập thể, tiến độ tu luyện đang vững bước tăng lên. Một mình bản thân Ôn Bình thì cảm thấy tốc độ tăng phúc này tuyệt đối có thể sánh ngang tu hành trong Trọng Lực trận tăng phúc chín lần.

Tốc độ tu luyện gần như chín lần, việc này ở Thần Huyền cảnh quả thật rất khủng bố, dù sao thật nhiều người cả đời cũng không thể vượt qua một tiểu cảnh giới.

Kiến Mộc lâm không có phí công trồng.

Bạch tinh cũng không có phí công tốn.

Thông Huyền cảnh mở ra là Địa Phá mạch môn, nằm ở chỗ tay trái. Mà đến Thần Huyền cảnh, mở ra liền là Sung Doanh mạch môn ở phía bên tay phải. Còn cảnh giới thứ ba, Trấn Nhạc cảnh giới, Ôn Bình biết không nhiều.

Dù sao đây là thế giới tin tức bế tắc, giữa các thành thị ở gần thì còn đôi chút liên hệ, thế nhưng xa thì liên hệ rất phiền phức.

Hơn nữa cho dù là Thần Huyền cảnh, kỳ thật muốn mở mạch ra sao, đồng thời phải làm sao tránh cho xông mạch thất bại, những phương pháp này người bình thường đều không có cách biết. Cho nên làm một vị Thần Huyền thượng cảnh hoặc nửa bước Thần Huyền thì nhất định phải gia nhập một cái thế lực, nếu không cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi, có lẽ cả đời cũng không tìm tòi ra.

Chuyện về Trấn Nhạc cảnh dĩ nhiên càng ít người biết đến.

Ôn Bình hiện tại sau khi an tĩnh ngẫm nghĩ cẩn thận, đoán chừng Hành Chí kia cũng không biết được phương pháp xông lên Trấn Nhạc, nếu không thì hắn cũng không mượn nhờ đầm bích trì kia tu luyện mấy chục năm mới đạt đến nửa bước Trấn Nhạc, khẳng định nguyên nhân không chỉ ở tư chất.

Nhưng sau khi đến Thần Huyền, ngược lại có thể biết mạch môn kế tiếp ở đâu.

Ở giữa hai lồng ngực!

Chỗ đó có một mạch môn, tên là Tụ Thần.

Hệ thống chỉ nói cho hắn biết mạch môn ở ngực, mà hai chữ Tụ Thần không phải do hỏi hệ thống mới biết, mà do hắn nghe mẫu thân nhắc đến. Còn nhớ trong một buổi tối, mẫu thân Long Tuyết ngồi trước nến, phụ thân Ôn Ngôn không có ở đó, nàng vẫn lặp đi lặp lại nói đến hai chữ Tụ Thần này.

"Khó trách Xích Mục Cự Viên sẽ ký kết huyết khế kia!" Ôn Bình cuối cùng cũng hiểu, hóa ra Xích Mục Cự Viên không phải do phụ thân mình hàng phục, phụ thân cũng không có thần thông quảng đại như lời đồn bên ngoài, Thông Huyền lại có thể chấn nhiếp Yêu Vương.

Vĩnh viễn không mạo phạm Thương Ngô thành, loại này hiệp nghị mặc kệ ở thành nào cũng không hề xảy ra.

Cho dù là chỗ Hoàng Lê thành của Bách Tông Liên Minh!

Yêu Vương ở bên ngoài Hoàng Lê thành chưa từng buông tha người của Hoàng Lê thành.

"Ta từng nghĩ chênh lệch giữa mẫu thân và phụ thân hẳn rất xa, nhưng không ngờ được lại xa đến như thế, mẫu thân mới 40 tuổi mà thôi." Nếu như không phải gặp được hệ thống, cái gọi là Trấn Nhạc, không, đừng bảo là Trấn Nhạc, chỉ sợ Thông Huyền thôi cả đời hắn cũng không chạm đến được.

Hơn nữa cho dù có được hệ thống, con đường Trấn Nhạc cũng rất xa xôi.

Vừa nghĩ lại, Ôn Bình bỗng nhiên nở nụ cười.

"Phụ thân chẳng phải là người lùn cùng điểu ti chọc đến bạch phú mỹ trong truyền thuyết a."

Đây nhất định là ví dụ heo ủi cải trắng tốt nhất trên thế giới.

Sau khi buồn cười, Ôn Bình nhắm mắt tiếp tục hấp thu Mộc khí. Hắn cũng không cảm thấy người hôm đó mang đi phụ mẫu lại ác ý sâu đến như thế, nếu không cũng không phải chỉ đánh sập chủ điện mà thôi.

Tuyệt đối sẽ diệt toàn bộ Bất Hủ tông!

...

Cứ như thế, một ngày trôi qua.

Bởi vì có linh mễ xuất hiện cho nên thật nhiều người dần tập thành thói quen đến giờ lại đi ăn. Sáng sớm, cho nên mọi người tụ tập ở phòng bếp, không có đi Trọng Lực trận nắm chắc thời gian tu hành, mà là trò chuyện tâm đắc tu hành.

Trò chuyện thì chủ đề đơn giản liền là Hỏa Xà Thuật, Ngự Kiếm Thuật các loại.

Mà bọn người Vân Liêu thì lại nói một số chủ đề khác.

Bàn luận cao cấp hơn một chút thì là Hỏa Long Thuật, Hỏa Linh Chi Thể, hỏa diễm dị mạch.

Tối hôm qua Vu Mạch cùng Chiêm Đài Thanh Huyền đánh một trận, Vu Mạch sau khi có được dị mạch đánh ngang sức ngang tài cùng Chiêm Đài Thanh Huyền. Vu Mạch là Thông Huyền trung cảnh, mà Chiêm Đài Thanh Huyền là thượng cảnh, hơn nữa Chiêm Đài Thanh Huyền khẳng định có được nhất tinh Tuyền Qua Đồ phẩm chất cao.

Nhưng Chiêm Đài Thanh Huyền vẫn như cũ không có cách chiến thắng Vu Mạch, điều này làm cho Chiêm Đài Thanh Huyền càng thêm khao khát xông tiếp ngàn bậc thềm.

"Tông chủ sao còn chưa tới?" Mắt thấy đồ ăn đã xong hết, Chiêm Đài Thanh Huyền đi đến cửa sổ nhìn quanh vài lần, không thấy tung tích Ôn Bình, "Nhạc Nhạc, ngươi đi Thính Vũ các tìm tông chủ thử xem."

Dương Nhạc Nhạc gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng bếp.

Nhưng hắn ở dưới Thính Vũ các la lên thật lâu Ôn Bình cũng không có trả lời.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể đi đến những nơi như Nhiễu sơn để tìm, nhưng vẫn như trước không tìm được Ôn Bình.

"Không tìm được tông chủ." Dương Nhạc Nhạc sau khi trở về, cũng chỉ có thể nói ra sự thật này, nhưng nghe sao cũng thấy hơi qua loa cho nên mới nói thêm một câu, "Trưởng lão, ta đã tìm khắp nơi rồi."

Chiêm Đài Thanh Huyền nhìn quanh thêm vài lần, "Ai, vậy tông chủ có thể đi đâu?"

Hết cách nên cũng chỉ có thể chờ.

Cho đến khi những tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ, Ôn Bình khoan thai đến chậm, rốt cục cũng đến.

Vân Liêu mở miệng hỏi: "Tông chủ, ngươi đây là đi đâu?"

"Các ngươi ăn đi." Ôn Bình lên lầu, cũng không hề ngồi xuống, "Sau khi ăn xong, ta có chuyện muốn tuyên bố."

Nói xong, Ôn Bình rời khỏi phòng bếp.

Bởi vì tu luyện một đêm mặc dù nhẹ nhàng vui vẻ, thế nhưng y phục lại ướt đẫm.

Mà mọi người ai cũng trông thấy hình tượng hiện tại của Ôn Bình, cảm thấy có chút không bình thường. Cho nên đợi đến khi Ôn Bình trở lại từ Thính Vũ các, tất cả mọi người đều đã ăn xong bữa sáng, tốc độ rất nhanh.

"Tông chủ, chúng ta lại muốn mở ngàn bậc thềm rồi?" Dương Nhạc Nhạc luôn luôn là người tích cực nhất.

"Không, hôm nay ta muốn cho các ngươi xem một thứ mới." Phong chi cốc, cái gọi là mạch thuật, công pháp thật ra cũng đúng, giá một viên bạch tinh xác thực rất đắt, mà nhiệm vụ 500 đợt người lại phải hoàn thành.

Cho nên, Ôn Bình dự định để bọn họ nhìn xem mị lực của Phong chi cốc, lại để cho chính bọn họ quyết định có vào hay không.