Chương 80: được người mời đi thuyền hoa

Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 80: được người mời đi thuyền hoa

Triệu Vô Cực dẫn Trang Huyền Nhi đi tới Minh Nguyệt Lâu, lần này gọi món chỉ có Triệu Vô Cực là tích cực ăn, Trang Huyền Nhi không ăn, nàng cảm thấy đã no rồi

Ăn uống xong xuôi đi xuống tần một của Minh Nguyệt Lâu, Triệu Vô Cực thấy được ở đây rất nhiều người đang ngồi uống trà

Hắn cũng lên hứng thú, mới ăn uống no say nên ngồi lại làm li trà nóng thả lỏng bản thân

Triệu Vô Cực liền cùng Trang Huyền Nhi chọn lấy một bàn không bắt mắt cũng không quá hẻo lánh ngồi xuống.

Triệu Vô Cực đối với tiểu nhị vẫy tay nói:

" ở đây trà gì ngon nhất? "

Tiểu nhị cười hì hì lập tức đáp:

" Bẩm công tử, ngon nhất chính là Thái Bạch trà, vị cam nhuận, uống vào dư âm vô cùng sâu sắc, rất có phẩm vị tính. "

Triệu Vô Cực gật đầu nói:

" tới một ấm Thái Bạch trà! "

" Vâng, công tử! "

Triệu Vô Cực cùng Trang Huyền Nhi chỉ cần đợi trong chốc lát tiểu nhị đã đi tới mang ấm trà cùng hai tách trà cho hai người,Triệu Vô Cực rót trà ra nếm thử

Quả nhiên giống như tiểu nhị nói vị trà cam nhuận dư âm sâu sắc, uống vào có cảm giác ngọt dịu lưu lại ở cổ họng

Triệu Vô Cực từ từ uống cũng tranh thủ nhìn xung quanh

Nơi đây người rất tạp, có võ giả có thương lái cũng có đủ loại người làm đủ mọi ngành nghề trên xã hội

Triệu Vô Cực chỉ cần muốn hắn có thể dễ dàng nghe lén bọn họ đang nói gì, nhưng hắn không rảnh rỗi tới mức đó

Hắn liếc nhìn trung tâm bình đài có một bãi nhỏ trống rỗng, giống như là ở đó để dành riêng cho sự việc gì vậy

Triệu Vô Cực hiếu kì hướng Trang Huyền Nhi hỏi:

" chỗ kia bình thường để làm gì?

Trang Huyền Nhi nhìn theo hướng tay Triệu Vô Cực chỉ, lập tức trả lời:

" chỗ đấy bình thường là người thuyết thư, kể chuyện giang hồ hoặc người bán nghệ cầm kĩ biểu diễn. Hôm nay chắc là bọn họ chưa tới nên không có ai biểu diễn "

Triệu Vô Cực gật gật đầu, hắn lại nhớ lại lão cha Triệu Phi Dương trước lúc hắn ra khỏi nhà đã dạy cho hắn cầm kĩ,trong lòng hơi máy động cũng lên thử một chút

" không biết ta cầm kĩ rốt cục ở mức nào?không bằng đánh một khúc cho Trang Huyền Nhi nghe thử? "

Trong lòng nghĩ vậy, Triệu Vô Cực lập tức nói:

" Huyền nhi,ngươi muốn nghe đàn không? Ta có biết một chút cầm kĩ, không bằng ta lên đánh cho ngươi nghe đi? Dù sao người bán nghệ cũng chưa tới! "

Trang Huyền Nhi vui vẻ cười nói:

" Triệu công tử thật đa tài đa nghệ, võ công giỏi lại còn biết đánh đàn. Công tử nếu muốn vậy thì ta nguyện lắng nghe! "

Triệu Vô Cực cười cười lập tức từ nhẫn trữ vật của bản thân lấy ra một cây đàn, là cây đàn mà hắn vẫn thường ở nhà luyện tập đi lên trước đài

Ở Minh nguyệt lâu có người chủ động lên biểu diễn cũng không có gì là lạ, một số người đều có kĩ nghệ tại thân ở trên giang hồ gặp mặt cao hứng liền tới đánh một khúc là chuyện thường xảy ra mà thôi

Triệu Vô Cực đi lên đài cũng bắt đầu hấp dẫn ánh nhìn mọi người

Đa số người dám ở trước mặt công chúng biểu diễn cầm kĩ của mình đều là loại người tự tin vô cùng về kĩ nghệ của bản thân

Có một số người cầm kĩ so với bán cầm nghệ người còn cao

May mắn gặp phải nghe bọn họ đàn một khúc quả là tâm linh đạt được cực lớn thỏa mãn cùng vui vẻ

Triệu Vô Cực đi lên đài vào chỗ ngồi, hắn lập tức ngưng thần tĩnh khí

Trước khi đánh đàn quan trọng nhất là phải tâm vô tạp niệm, tập trung tất cả vào đàn. Chỉ có như thế mới đánh ra được đỉnh cao nhất ca khúc

Cho tới có thể dùng đàn sát thương người, đàn ý cái gì Triệu Vô Cực không hề biết! nhưng lão cha hắn Triệu Phi Dương lại là đánh đàn một tay hảo thủ, đối với những cái này lại rất quen thuộc

Triệu Vô Cực thả lỏng cơ thể bắt đầu nhẹ nhàng đàn lên

Đàn lúc đầu tiết tấu nhẹ nhàng chính là lời mở đầu, sau đó ngày càng dồn dập hẳn lên, mọi người lập tức hiểu đàn muốn vào ý chính tĩnh tâm lắng nghe

Triệu Vô Cực lập tức dùng ý chí của mình dựa theo phương thức ngưng tụ chưởng ý mà dung nhập vào đàn, hắn muốn vừa đàn vừa vẽ lên minh họa cho mọi người cùng hiểu được trong đàn ý cảnh có bao nhiêu đặc sắc.

Lập tức hắn đàn, đồng thời cất giọng hát lên

Giọng Triệu Vô Cực không cao cũng không thấp, hắn không hoàn toàn là trẻ con nhưng cũng chưa phát dục phá giọng, âm thanh nghe vô cùng rõ ràng, sáng tỏ.

Hắn đàn một khúc chính là lúc trước xuống núi hát khúc kia Tiếu ngạo giang hồ lộ:

Cuồng Phong Đao Kiếm Lạnh - Thế Sự Mặc Tiếu Đàm

Kề Vai Cùng Tương Trợ - Hoạn Nạn Sinh Tử Nan

Niên Thiếu Ko Vướng Bận - Ai Chẳng Lúc Cuồng Ngông

Chung Rượu Ca Đối Ẩm - Vọng Giang Hồ Mênh Mông

Biển Xanh Kia Biến Đổi - Nhật Nguyệt Có Xoay Vần

Anh Hùng Nguyên Bản Chất - Chính Tà Thật Khó Phân

Giang Sơn Nguyên Vẻ Cũ - Lợi Danh Đã Vội Đi

Bên Mỹ Nhân Như Ngọc - Tình Duyên Hẹn Ước Gì

Ngẩng Mặt Nhìn Trời Xanh - Cười Trung Can Nghĩa Đảm

Gió Thổi Đầy Vạt Áo - Đi Hay Ở Tùy Tâm

Thiên Địa Chuyển Rời -Mặc Cho Tâm Ta Cuồng Si

Vui Sướng Hay Thù Hận - Có Dừng Lại Bao Giờ

Vạn Thế Nghìn Thu Đó - Hư Danh Ai Hiểu Cho

Là Duyên Nợ Kiếp Người - Sao Tránh Được Tang Thương

Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sẽ - Lưu Lại Ở Trong Tim

Biển Xanh Kia Biến Đổi - Nhật Nguyệt Có Xoay Vần

Anh Hùng Nguyên Bản Chất - Chính Tà Thật Khó Phân

Giang Sơn Nguyên Vẻ Cũ - Lợi Danh Đã Vội Đi

Bên Mỹ Nhân Như Ngọc - Tình Duyên Hẹn Ước Gì

Ngẩng Mặt Nhìn Trời Xanh - Cười Trung Can Nghĩa Đảm

Gió Thổi Đầy Vạt Áo - Đi Hay Ở Tùy Tâm

Thiên Địa Đổi Thay, Mặc Ta Ý Niệm Cuồng Si

Tiếng đàn của hắn lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ nhàng như gió thoảng lúc lại gấp gáp như cuồng phong, lúc vui buồn lúc lại bi thương, lúc chính khí đâm thẳng tới mây xanh lúc lại đau buồn vì mỹ nhân như ngọc, nhưng trong cả khúc đàn mọi người thấy nhiều nhất chính là một cỗ tiêu sái vô cùng ý vị.

Trong tiếng đàn của hắn vẽ lên một người thiếu niên tuổi trẻ mới ra giang hồ, trong tay cầm kiếm cùng giang hồ chém giết khốc liệt, thiếu niên cũng ở trên giang hồ hỗn loạn đó tìm được tri kỉ của mình.

Hắn tuổi trẻ khing cuồng, gặp được tri kỉ lại là cùng kề sát vai nhau chiến đấu.

ở giữa chính và tà giãy dụa, anh hùng bản chất của hắn được bộc lộ, cũng có mĩ nhân như ngọc xuất hiện

hắn trải qua tất cả giang hồ, cuối cùng trưởng thành lên, đối với thế gian sự vật hiểu rõ, vô cùng tiêu sái tự do

Triệu Vô Cực đánh hết một khúc, tay nhẹ nhàng buông ra dây đàn

Hắn cũng không dùng cái gì nội lực mà chỉ tập trung vào đàn, sử dụng một chút sức mạnh ý chỉ của bản thân để cho mọi người hình dung được hắn đang chơi ca khúc như thế nào

Hức hức hức!

Từ Minh Nguyệt lâu truyền tới một tiéng khóc nghẹn ngào, lập tức là khóc rống lên

Triệu Vô Cực hiếu kì nhìn về phía kia

Một cái ông lão râu tóc bạc phơ, tuổi chừng lục tuần, tay còn ôm một cây đàn đang đứng trước Minh nguyệt lâu khóc lóc

Hắn khóc được như một cái mèo mướp,cả mặt đều nhăn vào một chỗ nhìn buồn cười vô cùng

Tên lão giả này khóc chán lập tức lau đi nước mắt xông tới trước mặt Triệu Vô Cực nói:

" Từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên ta nghe được một ca khúc cùng cầm kĩ hay đến như vậy, thiếu hiệp đây là cái gì ca khúc a? "

Triệu Vô Cực cười nói:

" ca khúc này tên là Tiếu Ngạo giang hồ lộ, còn cầm khúc là ta tự chủ xướng theo bài hát mà thôi không có tên cụ thể! "

Ông lão này lập tức cung kính nói:

" chỉ là tùy ý tấu theo nhạc mà lại có thể hay đến thế, ta đều sắp bị ngài tiếng đàn kéo vào trong đó giang hồ chém chém giết giết cùng thiếu niên anh hùng tiêu sái ngông cuồng trải qua. không biết thiếu hiệp có hay không gia sư? "

Triệu Vô Cực không muốn nói cho hắn biết là Triệu Phi Dương dạy hắn cấp tốc một tuần mà thôi lập tức nói:

" Gia sư không muốn người khác biết tên, ta chỉ thuận tay chơi một khúc mà thôi! Lão gia ngươi là cầm sư ở Minh Nguyệt lâu phải không? Ta lập tức trả vị trí này cho ngươi, ngươi cứ tự nhiên a! "

Nói xong Triệu Vô Cực lập tức đứng dậy cầm lấy đàn

Ông lão kia lập tức kéo lại Triệu Vô Cực khóc nói:

" Thiếu hiệp chớ đi, của ngươi ca khúc cùng cầm kĩ đã làm cho ta hết sức rung động, nếu người không chê xin nhận ta làm đệ tử đi! "

Ông lão nói xong liền muốn quỳ xuống, Triệu Vô Cực lập tức đỡ được nói
" Nhận người làm đệ tử là không thể nào, ta cầm kĩ còn chưa xuất môn không dám loạn thu đồ đệ. Nhưng ca khúc này là ta tự mình tạo ra nếu ngươi muốn có thể ở đây đánh đàn luyện tập một chút của mình kĩ nghệ "

Triệu Vô Cực bài hát lời không dài cũng rất dễ nhớ nhưng cầm kĩ thì phải xem thiên phú của lão già này đến đâu rồi!

Lão giả đi làm đánh đàn thuê cầm kĩ tự nhiên không thấp, hắn cũng rất nhanh nhớ hết lời bài hát đáng tiếc muốn học được Triệu Vô Cực cầm kĩ cho dù hắn một đời đánh đàn còn kém một đoạn dài

Bị Triệu Vô Cực từ chối hắn có chút thất vọng, dù sao đều là người đánh đàn, ai đạt tới trước là sư (thầy).

Hắn vốn không có cái gì tâm kế, gặp được Triệu Vô Cực cao siêu cầm kĩ cùng bài hát vô cùng dễ nghe khiến hắn kinh ngạc như gặp thần nhân muốn bái làm sư phụ

Đáng tiếc Triệu Vô Cực lại từ chối thẳng thừng hắn, lão giả có chút mất mát nhìn hắn nói;
" công tử, cầm kĩ ngươi cao siêu như vậy lại có ca khúc hay như vậy chả lẽ ngươi không muốn đi hát khắp thiên hạ cho mọi người cùng biết, cùng được chiên ngưỡng? "

Triệu Vô Cực lắc đầu, hắn sao có thể làm như vậy được. hắn thời gian tu luyện còn không đủ đâu thừa ra đi khắp thiên hạ tuyên truyền

Triệu Vô Cực nhìn ôn lão một chút nói:

" Ta đã cho phép ngươi dùng lời bài hát đấy,ngươi cầm kĩ thì phải tự mình làm mới được "

Lão giả có chút mất mát, hắn vốn yêu cầm như mạng, đứng trước thần kì cầm khúc cùng ca khúc là không có chút nào sức đề kháng lập tức bị Triệu Vô Cực chiết phục

Hắn đã đi qua nhiều nơi, nhưng ở nơi này hắn mới gặp phải một cái thiếu niên đánh ra như vậy sâu lắng lại nhiệt huyết thần khúc, nghe xong trong lòng hắn cũng không nhịn được tán thưởng

Thực ra Triệu Vô Cực ca khúc hay nhưng cũng không đến mức như vậy, chỉ là hắn dùng ý chí của mình trộn vào trong đó khiến người ta cũng lạc vào trong ca khúc đó mà thôi

Ông lão này một nói chuyện như thế lúc này mọi người đang uống trà ở đấy mới sực tỉnh lại, lập tức tiếng vỗ tay như sấm.

Không ít người khen ngợi hét to:

" Tiểu huynh đệ đàn hay lắm, hát càng tuyệt, lần sau lại tới đàn tiếp a! "

" Tuyệt vời, đây là lần đầu tiên trong đời ta nghe được một cầm khúc hay như vậy, huynh đệ ngươi cầm kĩ quả thật là thần a! "

Ta lúc này chỉ cảm thấy nhiệt huyết đang sôi trào, lập tức muốn xách kiếm hành hiệp trưỡng nghĩa giang hồ! "

" Đã bao lâu rồi Thiên Giang thành mới có như vậy một cái thần khúc a, sau ngày hôm nay ca khúc này sợ là sẽ được các cầm sư ở Thiên Giang thành liên tục biểu diễn đi! "

Mọi người tiếng khen không dứt, Triệu Vô Cực mỉm cười cầm đàn trên tay trở về chỗ ngồi

Lúc hắn lấy đàn ra không ai chú ý nhưng lúc này hắn cũng không tiện ở trước mặt mọi người bại lộ mình có nhẫn trữ vật

Điều này sẽ đưa tới cho hắn nhiều người rình xem, rất khó chịu

Triệu Vô Cực đi, lão giả kia lại là đi theo phía sau hắn.

Triệu Vô Cực buồn cười nói:

" lão gia, ngài không phải là tới đánh đàn sao? đi theo ta làm gì ta cũng sẽ không giúp ngươi trả tiền cơm a? ngươi còn có công việc của ngươi đi! "

Ông lão lập tức lắc đầu nói:

" Công tử không thể cho ta một cơi hội sao? ta cả đời chính là vì cầm mà sinh, từ nhỏ chỉ học đàn mà thôi. Lớn lên lại dựa vào đàn kiếm sống, đàn chính là ta sinh mệnh.

Công tử một khúc vừa rồi như là thần khúc khiến ta vô cùng ngưỡng mộ, ngươi có thể suy nghĩ lại một lần hay không thu ta làm đồ đệ? "

Triệu Vô Cực thở dài:

" lão gia, ngài tội gì phải như thế a? "

Ông lão kia lắc đầu nói:

" đại dạo vô biên người đạt trước là sư! Công tử cầm kĩ như vậy lại có ca khúc hay như vậy ta cảm thấy nên bái ngươi làm thầy, công tử xin nhận ta làm đồ đệ đi!

Hắn giọng nói khẩn thiết vô cùng, quả thật là vì đàn mà có thể bái một cái thiến niên như Triệu Vô Cực làm sư đủ thấy yêu đàn như thế nào

Triệu Vô Cực nhưng lại không rảnh rỗi thu đồ, lại còn là một cái già nua đồ đệ. Hắn dứt khoát nói:

" Ta không thu đồ! Lão gia mời ngài tự nhiên đừng quấy rầy ta cùng bằng hữu! "

Triệu Vô Cực lập tức cứng rắn cự tuyệt.

Hắn biết đám người này nếu không cứng rắn lên bọn họ sẽ dây dưa mãi phiền chết ngươi

Bởi vậy chỉ có thể làm người xấu một hồi nói thật tuyệt tình.

Ông lão thở dài ra một hơi, cảm giác già nua đi mấy tuổi. hắn cung kính bái Triệu Vô Cực một cái rồi rời đi, hôm nay hắn không còn tâm trạng gì đánh đàn, muốn lập tức về nhà ngẫm lại lời bài hát cùng Triệu Vô Cực thủ đoạn đánh đàn, mong muốn phục chế lại tất cả

Đối với lần này bỏ qua cơ hội tốt như vậy có thể cùng Triệu Vô Cực học đàn, hắn cho rằng đây là cả đời tiếc nuối

Đáng tiếc đã cầu xin nhưng đối phương quá tuyệt tình, giọng nói quá cứng rắn

Thôi thì đành thuận theo tự nhiên, dù sao hắn đã nhớ lời bài hát lại trở lại phỏng đoán một phen không chừng có thể phục chế được lúc Triệu Vô Cực biểu diễn

Lão nhân bây giờ cho rằng đây là ca khúc hay nhất đời này hắn từng có được, vô cùng vui mừng. xem như là may mắn trong bất hạnh đi

Triệu Vô Cực trở lại cùng Trang Huyền Nhi phẩm trà một lúc, hai người liền tuy ý rời đi

Trang Huyền Nhi lúc này ở trên đường ánh mắt sùng bái nhìn về phía hắn lập tức nói:

" triệu công tử quả nhiên đa tài, vừa rồi nhạc khúc ta cảm thấy cứ như thật sự thấy được thiếu niên kia đang ở trên giang hồ tung hoàng trải nghiệm tất cả gió bão gột rửa vậy. "

Triệu Vô Cực khiêm tốt:

" một chút tài nhỏ mà thôi, Huyền nhi quá khen, ngươi đừng gọi ta là công tử nữa cứ gọi ta là Vô Cực liền được rồi! "

Trang Huyền Nhi lập tức cười nói:

" vậy được ta từ nay liền gọi ngươi là Vô Cực. Vô cực, ca khúc kia là ngươi nghĩ ra thật sao? "

Triệu Vô Cực ho nhẹ một cái nói:

‘Đương nhiên là ta,còn có thể là ai? "

Hắn tất nhiên sẽ không nói là hắn học trộm ở kiếp trước, đó mới là ngốc bức hành động đây

Trang Huyền Nhi cười cười nói:

" giang hồ thật là như vậy sao? chém chém giết giết chính ta khó phân? "

Triệu Vô Cực nghiêm túc nói:

" nếu ngươi sau này muốn ra giang hồ thì không được tin tưởng bất cứ ai, dù cho đối phương có là danh môn chính phái đại tu sĩ. Nếu không chết cũng không biết chết thế nào! "

Triệu Vô Cực ý vị thâm trường nói, Trang Huyền Nhi gật đầu

Nàng tin tưởng Triệu Vô Cực không lừa mình, hơn nữa là ở vấn đề này lừa mình.

Triệu Vô Cực có thể ở trên giang hồ chém giết nhiều như vậy mà tới giờ vẫn bình yên vô sự đương nhiên có tài năng của hắn, hắn cũng không có lí do đi lừa nàng đối với hắn không có chỗ tốt gì.

Ngược lại hắn đang chia sẻ kinh nghiệm của mình cho nàng để nàng sau này có thể tránh được những tình huống như thế.

Hai người vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện, Triệu Vô Cực đang muốn nói một chút gì bỗng nhiên bước chân dừng lại

Phía trước hai người xuất hiện một cái nam thanh niên, tuổi chừng mười sáu, nhìn khí tức hẳn là vừa mới bước vào nhị lưu đỉnh phong cảnh giới không lâu

Mười sáu tuổi, nhị lưu cảnh giới có thể so với Thần Điện người chậm,nhưng ở trên giang hồ đã là rất khó có được thiên tài, vạn dặm chọn một siêu cấp thiên tài yêu nghiệt, không phải ai cũng giống như Triệu Vô Cực xuất thân tu tiên môn phái lại đi luyện nội công

Người này dáng người không tính quá cao, nhưng lại hơi thon gầy khuôn mặt khá là anh tuấn tiêu sái, sau lưng hắn còn mang một thanh kiếm.

Triệu Vô Cực đánh giá một chút đối phương, mày hơi mỏng, mắt to tròn trong sáng, sống mũi thon dài tinh xảo, bờ môi đầy đặn lại kết hợp với làn da trắng như tuyết. trong lòng hắn lập tức vang lên ba chữ to:

" Tiểu Bạch Kiểm! "

Triệu Vô Cực đi lên một bước chặn lại Trang Huyền Nhi nói:

" không biết các hạ là ai, chặn lại chúng ta đường có việc gì? "

Người kia lập tức cười nói:

" Công tử không nên hiểu lầm! ta lúc nãy cũng ở trong Minh Nguyệt lâu, nghe được ngươi đánh đàn cảm thấy hết sức bội phục cầm kĩ của ngươi nên muốn làm quen một chút mà thôi không hề có ác ý gì! "

Triệu Vô Cực đánh giá đối phương một chút, khuôn mặt hắn cười rất sáng lạng, có vẻ là tính tình ôn hòa người, không giống đang nói dối

Triệu Vô Cực cũng không phải là dạng người nhìn mặt mà đánh giá một người, nhưng trước hết gặp cũng chỉ có thể dựa vào tướng mạo cho cái cảm giác ban đầu mà thôi

Hắn cũng không thể ai tới làm quen cũng đều nghi ngờ đối phương mà từ chối thẳng thừng chứ?

Triệu Vô Cực nghi ngờ nhìn đối phương hỏi:

" ngươi thật chỉ muốn làm quen? "

Thanh niên nhân kia nói:

" Đương nhiên, nhìn dáng dấp công tử hẳn là thua tuổi ta đi, ta tên là Từ Tiểu Bạch ngươi có thể gọi là là tiểu Bạch cũng được, chúng ta có thể tìm một chỗ uống trà nói chuyện một lúc sao? đương nhiên là ta mời! "

Triệu Vô Cực trong lòng thầm nhả rãnh: " ngươi dài một khuôn mặt tiểu bạch kiểm thì thôi tên còn là tiểu Bạch, quả thật không thể sai đi đâu được! "

Triệu Vô Cực nhìn Trang Huyền Nhi hỏi:

" ngươi trước trở về Trang gia, ta cùng vị này công tử gặp mặt một lúc sẽ về sau! "

Triệu Vô Cực không muốn mang theo Trang Huyền Nhi, nếu có việc gì xảy ra cũng bị vướng tay vướng chân không thể phát huy toàn bộ thực lực

Trang Huyền Nhi nhu thuận nói:

" được, Vô Cực, ta trước trở về ngươi cũng phải về sớm a! "

Nói xong nàng lập tức đi ngay, vô cùng nghe lời

Triệu Vô Cực còn tưởng nàng sẽ ý kiến một hai hoặc đòi đi theo đây, tốn công hắn khuyên nhủ một hồi

Không ngờ Trang Huyền Nhi lại nghe lời như vậy

Vứt ra sau đầu tạp niệm, Triệu Vô Cực nhìn Từ Tiểu Bạch nói:

" không biết Từ công tử muốn ở đâu nói chuyện? "

" Thuyền hoa đi, ta cảm thấy ở đấy nói chuyện rất tốt, phong cảnh hữu tình lại yên tĩnh "

Triệu Vô Cực lập tức ngạc nhiên, đối phương lần đầu gặp mặt lại chủ động như vậy rủ hắn đi làm mấy chuyện không hợp thiếu nhi sao?

Thuyền hoa chính là một hình thức kinh doanh khác của hồng lâu, là nơi hồng trần nữ tử tụ tập, khác biệt ở chỗ là hồng lâu là ở trên mặt đất kinh doanh thuyền hoa lại là ở trên mặt nước kinh doanh.

Nhìn sắc mặt ngạc nhiên Triệu Vô Cực, đối phương lập tức biết hắn hiểu lầm lập tức ho khan một cái nói:

" công tử không cần hiểu nhầm, ta mời ngươi đi chính là chính quy thuyền hoa, trên đó chỉ có thể uống trà hoặc ăn uống một chút gì đó, là một nơi tốt để đàm đạo. "

Triệu Vô Cực lập tức hiểu, thuyền hoa cũng không phải toàn bộ là dùng tới kinh doanh hồng lâu, một số thuyền hoa là chính quy ăn uống, uống trà nơi. Rất thanh nhã.

Triệu Vô Cực lúc này mới hiểu, hắn nghĩ quá rồi. xem ra đối phương vẫn là rất chính quy, không hề suy nghĩ lệch đen tối như hắn.

Triệu Vô Cực cười nói:

" vậy mời công tử dẫn đường "!

Từ Tiểu Bạch đi trước, Triệu Vô Cực theo sau chẳng mấy chốc đã tới một cái thuyền hoa khá là to lớn.

Thuyền nổi trên mặt nước, nước ăn khá sâu chứng tỏ bên trong cũng rất nặng. bên ngoài thuyền được trang trí đèn lồng cùng các loại sặc sỡ ruy băng nhìn từ bên ngoài vô cùng bắt mắt.

Thuyền hoa đẹp nhất cùng hoạt động tích cực nhất phải là về đêm, ban ngày cũng hoạt động nhưng kém náo nhiệt hơn nhiều

Ban ngày đa số các thuyền hoa kinh doanh xác thịt sinh ý đều nghỉ ngơi, buổi tối lại mở cửa tiếp khách.

Thiên giang thành cuộc sống về đêm cũng bởi thế trở nên sinh động hơn rất nhiều.

Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lên thuyền, một cái trung tuổi bà chủ lập tức đi ra cười nói:

" Hoang nghênh hai vị khách quan tới thăm, mời mời mời, mau vào! Không biết hai vị muốn dùng gì? "

Bà chủ lập tức dẫn hắn cùng Từ Tiểu Bạch đi vào bên trong, bên trong có phòng riêng để ăn uống cùng nói chuyện, Từ Tiểu Bạch tỏ ra khá quen thuộc, có thể là trước đây hắn từng đi qua những chỗ như thế này.

Triệu Vô Cực không cần làm gì cả chỉ việc đi theo, món ăn đã được Từ Tiểu Bạch gọi, hắn gọi đều là món ngon nhất:

" bà chủ, ở đây có cái gì chiêu bài món ăn ngươi cứ việc mang lên, thêm một hũ rượu là được! "

" tốt, công tử chờ một chút lập tức có ngay! "

Nói xong nàng như một làn gió lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại, Triệu Vô Cực lúc này mới đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh.

Phòng cũng không quá rộng dài chừng ba mét rộng hai mét, hai người ngồi ăn uống thừa sức, trong phòng cũng trang trí một số vật dụng để tăng thêm tính ưu nhã, đương nhiên những vật này cũng không có bao nhiêu giá trị to lớn.

Phía ngay bên cạnh bàn ăn là cửa sổ, cửa sổ được chuyên môn thiết kế để cho người ngồi trên bàn ăn có được góc nhìn tốt nhất ra bên ngoài, tăng cường cảm giác thoải mái.

Triệu Vô Cực cảm thấy thuyền hoa này làm cũng rất tốt, so với trước đây hắn ở địa cầu cũng không kém bao nhiêu, đương nhiên phải kể tới trong đó khoa học kĩ thuật chênh lệch nữa.

Từ Tiểu Bạch lúc này mời lên tiếng nói:

" tới quá vội còn chưa kịp hỏi công tử quý tính đại danh! "

" Ta là Triệu Vô Cực, công tử muốn gọi Vô cực cũng không vấn đề gì! "

Ở thế giới này nếu thân thiết hoặc vô cùng quen thuộc mới có thể trực tiếp gọi tên nhau, nếu không chỉ gọi bằng họ mà thôi.

Triệu Vô Cực sảng khoái như vậy cũng khiến Từ Tiểu Bạch rất hứng thú nói:

" tuy rất muốn gọi công tử là Vô cực nhưng chúng ta trước hết vẫn nên giữ quân tử chi lễ trước, sau này nếu thân thiết hơn ta sẽ thay đổi cách xưng hô. "

Triệu Vô Cực cười cười, tên này còn rất lễ nghĩa đây. hắn buông ra cây đàn để một bên.

Từ lúc trong quán trà đi ra hắn đều chưa có thời gian cất đi cây đàn.

Từ Tiểu Bạch cười nói:

" không biết Triệu công tử học đàn bao lâu! "

Triệu Vô Cực mặt hơi cứng ngắc một chút, cũng không thể nói ta mới học một tuần, trước đây đều là rảnh rỗi mới xem lão cha đánh đàn đi.

Hắn nói:

" ta cũng không nhớ rõ đã tập bao lâu, thời gian chủ yếu của ta đều sử dụng để luyện tập võ đạo. "

Hắn phần sau cũng không nói dối, thật sự Triệu Vô Cực bản thân thời gian lớn đều ở luyện tập võ đạo.

Từ Tiểu Bạch cũng gật đầu nói:

" lúc nãy công tử cùng lão nhân kia đối thoại ta cũng nghe được, gia sư quả nhiên là tài hoa hạng người, có thể dạy ra công tử một thân bản lĩnh cùng cầm kĩ như vậy quả không đơn giản, không biết Triệu công tử năm nay bao nhiêu tuổi? "

Triệu Vô Cực lập tức cứng một chút, sao đám người này cứ thích hỏi tuổi tác thế a!

Hắn cẩn thận nói:

" năm nay tại hạ mới ba tuổi? "

Từ Tiểu Bạch trên mặt nụ cười sáng lạn bỗng chốc cứng lại, sau đó mặt hắn từ trắng lại biến thành đỏ, từ đỏ lại biến thành tím một bộ nghẹn rất khó chịu.

Từ Tiểu Bạch lập tức vỗ bàn đứng dậy, quay lưng bước đi ra ngoài một loạt hành động vô cùng tiêu sái tự nhiên.

Triệu Vô Cực cũng là mộng bức, đối phương sao bỗng nhiên nổi giận a. Hắn lập tức gọi:

" Từ công tử chậm đã, sao ngươi lại có thể bỏ đi như vậy a! thế bàn cơm này ai trả tiền? "