Chương 434: hỏi nhiều

Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 434: hỏi nhiều

Triệu Vô Cực thì vốn là xem tạp kí biết được Bán Thiên Ưng bí sử, còn Tiếu Mị Mị là nghe sư phụ của nàng Âm hậu kể lại chuyện này.

Bọn hắn đều rất kinh ngạc, Bán Thiên Ưng năm nay cũng đã gần trăm tuổi (bốn mươi năm tu võ, bốn mươi năm hoa sơn luận võ, bây giờ chuẩn bị đến kì Hoa sơn luận võ tiếp theo) nhưng đối phương vẫn nhìn như là một cái sáu bảy mươi tuổi khoảng chừng mà thôi. Cơ thể vẫn còn rất chắc nịch, trên mặt thần thái sáng láng không hề có đốm đồi mồi, ánh mắt sáng lấp lánh hữu thần.

Nhưng Triệu Vô Cực lo lắng chính là đối phương một cái đỉnh phong viên mãn cảnh cao thủ đến đây, mục đích không rõ, nếu hắn muốn gây cái gì bất lợi, Triệu Vô Cực trạng thái như vậy, địa lợi như vậy, hắn thật không nghĩ ra cách nào có thể để cho hắn sống sót.

Tiếu Mị Mị khuôn mặt cũng rất căng thẳng, nàng mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên tay nàng, ra hiệu cho nàng không cần lo lắng.

Triệu Vô Cực vỗ về phần vỗ, hắn trong lòng vẫn rất là loạn, không biết làm gì, nhưng hắn là nam nhân, lúc này không thể trước tiên loạn trận cước, như vậy sẽ khiến Tiếu Mị Mị càng thêm lo lắng hãi hùng.

Tu la ma trảo Bán Thiên Ưng giống như là thấy việc gì hài hước, nở nụ cười nói:

" tiểu tử, không cần sợ, ta không có ý đồ gì với hai ngươi. Chỉ là ta có một việc, muốn cùng ngươi nói rõ, nói xong quyết định cuối cùng đều sẽ ở ngươi!"

Triệu Vô Cực ánh mắt đảo một vòng, đối phương sao lại như thế cùng hắn khách khí, hẳn là không có thứ gì tốt! Chuyện hắn sắp nói, tốt nhất là không cần nghe a!

Triệu Vô Cực cẩn thận nói:

" tiền bối, ta có thể không nghe sao? Ta nếu không nghe, ngươi sẽ đánh ta sao?"

Bán Thiên Ưng cười nhạt:

" ngươi có thể lựa chọn không nghe, cũng không sao hết. Ta không đánh ngươi! nhưng ta mất công đến đây một chuyến không công ra về, như vậy cũng không được. Nếu ngươi không muốn nghe, vậy ta muốn mạng cái này tiểu tình nhân của ngươi, xem như phí ta đi lại, lại cùng ngươi mất công nói nhiều như vậy. Ngươi cảm thấy sao?"

Triệu Vô Cực khóe mắt giật giật nói:

" vậy tiền bối cứ mời nói, tại hạ xin rửa tai lắng nghe!"

Bán Thiên Ưng cười hiền hòa, không giống chút nào vừa buông lời đe dọa, hắn bắt đầu giảng thuật lên cố sự:

" ta nhiều năm trước tham gia Hoa sơn luận võ, muốn dùng môn Tu la cửu trảo do ta sáng tạo ra đánh bại tất cả những người còn lại, xưng danh thiên hạ chí tôn, đáng tiếc năm xưa hùng tâm tráng chí, nhưng tài năng còn có hạn chế, bởi vậy không thể hoàn thành cái này tâm nguyện.

Về sau ta lại lưu lạc giang hồ phát hiện ra một cái so với trở thành thiên hạ chí tôn còn hứng thú hơn sự tình, bởi vậy không tiếp tục tham gia nữa, mà bắt đầu ở trên giang hồ đi dạo, tìm hiểu tin tức về việc này.

Bởi vì thế mà ta cũng không thể nào hoàn thành tâm nguyện năm xưa, dùng Tu La Cửu Trảo của ta đánh bại hết đám người tứ tuyệt kia, trở thành ngũ tuyệt đệ nhất, thiên hạ chí tôn.

Ta tuổi cũng đã cao, muốn tìm một cái tốt truyền nhân, để truyền thụ lại tuyệt học của ta, đáng tiếc đi khắp nơi đều không tìm thấy người thích hợp.

Mà hôm nay đi tới Thiên Vân Thành, gặp phải một đám người truy sát ngươi, ta cảm giác thú vị liền đi theo nhìn xem náo nhiệt, không ngờ gặp được ngươi cái này tốt mầm, mống, ta liền muốn truyền thụ lại của ta Tu La Cửu Trảo để ngươi có thể thay ta thực hiện ước nguyện năm xưa!"

Triệu Vô Cực nghe xong liền hỏi:

" tiền bối xem chừng vẫn còn rất khỏe mạnh, sao không tự mình đi làm việc này?"

Hắn lắc đầu nói:

" Tu La Cửu Trảo của ta vốn chính lập nên lúc ý nguyện vì thần cản giết thần, phật cản giết phật.

Thần phật a, bọn hắn so với ta càng mạnh mẽ, ta lại chỉ như sâu kiến.

Ta chính là muốn tạo ra một môn có thể vượt cấp khiêu chiến, đồ thần diệt phật võ công, bởi vậy ta nếu cảnh giới đạt tới mức này, lại quay lại đánh mấy tên nhóc kia, chẳng phải là trái với ý nguyện tạo ra võ công của mình?"

Triệu Vô Cực khóe mắt lần thứ hai giật giật, đồ thần diệt phật, ngươi thật dám nói.

Khẩu khí này không phải lớn bình thường a, mà là rất lớn.

Hắn hỏi:

" ý tiền bối chính là muốn ta vượt cấp khiêu chiến, đem tứ tuyệt đánh bại, xưng đỉnh chí tôn võ lâm?"

Bán Thiên Ưng gật đầu nói:

" đúng vậy, ta chính là muốn như vậy!"

Triệu Vô Cực lại hỏi:

" nếu như ta không làm được thì sao?"

Bán Thiên Ưng vui vẻ trả lời:

" không sao cả, ngươi tiếp tục tham gia một kì tiếp theo hoa sơn luận võ. Lấy tuổi của ngươi, đám người kia chắc chắn sẽ nhanh già đi, ngươi chỉ cần bắt nạt đám tiếp theo người mới tham gia Hoa sơn luận võ liền được rồi, đến lúc đó chắc thắng a!"

Triệu Vô Cực khóe mắt lần thứ ba giật giật, lại muốn ta đi bắt nạt người mới, ngươi có phải là đỉnh phong cao thủ không a? có muốn mặt hay không?

Bán Thiên Ưng bỗng nhiên lại nói:

" đương nhiên, ngươi hai mươi năm này cũng không được đột phá cảnh giới, nếu không, hắc hắc hắc.."

Triệu Vô Cực mặt chìm xuống. Đối với một võ giả, không được đột phá cảnh giới, so với chém hắn còn khó chịu.

Mà Triệu Vô Cực loại này lập chí nhanh chóng đột phá võ giả, tiếp tục đột phá tam hoa tụ đỉnh cảnh, trở thành tu tiên giả mà nói, đúng là so với chém hắn mười đao còn khó chịu.

Triệu Vô Cực cẩn thận hỏi:

" nếu ta không cẩn thận đột phá thì sao?"

Bán Thiên Ưng cười nhạt:

" chỉ cần cảnh giới của ngươi so với người có cảnh giới cao nhất còn thấp, vậy thì không sao hết. Ngươi vẫn được xem là vượt cấp khiêu chiến. Nhưng nếu bọn hắn chỉ bằng ngươi, vậy thì cho dù ngươi thắng, ta cũng nhất định sẽ tìm ngươi, sau đó giết chết ngươi. Tin tưởng ta, ngươi không thể nào là đối thủ của ta!"

Triệu Vô Cực mặt hơi cương, hắn tin tưởng, lúc này hắn thật sự không phải là đối thủ của Bán Thiên Ưng, một cái đỉnh phong viên mãn sống gần trăm năm lão quái vật.

Triệu Vô Cực lại hỏi:

" ta học võ công của ngài, cần bái ngài làm sư phụ sao?"

Đối với Triệu Vô Cực mà nói, bái một người cùng cảnh giới với hắn, chỉ cách hắn mấy tiểu cảnh giới làm sư, lại là ở võ giả lúc bái sư, hắn có chút không tình nguyện.

Nhưng Bán Thiên Ưng cười vui vẻ nói:

" ngươi không cần bái, ta cũng không thích quan hệ phức tạp. Ngược lại ngươi học võ công của ta, mọi người chắc chắn sẽ nhớ tới ta, bọn hắn sẽ mặc định ngươi là đệ tử của ta, cũng là người của tà phái, đến lúc đó ngươi cần cẩn thận một chút a!

A quên, hôm qua ngươi đem một đám người lớn như vậy cho giết đi, bây giờ ở bên ngoài sợ rằng đã đồn ầm lên, liệt kê ngươi vào tà phái phe cánh, ha ha ha ha!"

Triệu Vô Cực khóe mắt lần thứ tư giật giật, hắn bây giờ trong mắt người khác là tà phái người rồi?

Không sao, hắn cũng không quá quan tâm thứ này. May mắn chính là không cần bái sư a.

Hắn không muốn bái lão gia hỏa này làm sư chút nào!

Triệu Vô Cực hỏi:

" tiền bối hôm qua đều đứng xem ta?"

Bán Thiên Ưng gật đầu nói:

" đúng vậy, còn có mấy con chuột nhắt đứng xem trộm, nhưng đều bị ta đuổi đi rồi, ngươi không cần quan tâm!"

Triệu Vô Cực xác nhận lại một lần nữa:

" tiền bối muốn dạy võ công cho ta, cũng không hề bắt ta bái sư, chỉ cần ta đi Hoa Sơn luận võ dùng vượt cấp khiêu chiến tư thế đánh bại bọn hắn, đoạt về võ lâm chí tôn vị trí là được đúng không? Ngoài ra không còn thêm cái gì điều kiện đúng không?"

Bán Thiên Ưng gật đầu nói:


" tiểu tử ngươi thật là rất cẩn thận a, ta cần thiết phải lừa gạt ngươi sao? Ta muốn cưỡng ép ngươi, ngươi có thể nói không sao?"

Triệu Vô Cực trong lòng không vui, hắn đúng là không thể nói không, nhưng hắn cũng không thể không hỏi rõ, như thế mù mờ làm việc, không phải là phong cách của hắn.

Triệu Vô Cực lúc này lại hỏi:

" nếu ta lỡ đột phá, tiền bối lại không ở gần ta, làm sao biết mà đuổi giết ta? Hoặc là nói, ta cảnh giới bằng ngươi, ngươi làm sao giết nổi ta? Ta còn trẻ, ma ngài đã lớn tuổi, khí huyết cũng dần suy bại, xương cốt không còn như lúc còn trẻ, ngài có tự tin lúc đó có thể giết nổi ta sao?"
Bán Thiên Ưng cười gằn nói:

" cảnh giới cũng không phải là tất cả nói lên chiến lực của một người, chờ lúc ngươi kẹt ở cảnh giới đỉnh phong viên mãn một thời gian dài như ta, ngươi cũng sẽ hiểu được điều này!"

Triệu Vô Cực đương nhiên hiểu, hắn chính là thường xuyên vượt cấp khiêu chiến, bởi vậy hắn biết, cảnh giới hơn chưa chắc liền trăm phần trăm có thể chiến thắng!

Hắn lại hỏi:

" tiền bối lớn tuổi như vậy, sao vẫn còn có thể giữ được ngoại hình trẻ trung như vậy? chẳng lẽ ngươi là tu luyện cái gì tà công, hấp thu thiếu nữ đồng nam đồng nữ để duy trì thanh xuân sao?"
Bán Thiên Ưng đối với Triệu Vô Cực hỏi nhiều không hề phật ý cũng không vội vàng, hắn từ tốn giải thích:

" lúc còn trẻ ăn phải kì quả, sau đó liền trẻ như vậy!"

Triệu Vô Cực gật đầu, cái này cũng không có gì lạ!

Cuối cùng hắn cũng không biết hỏi gì hơn nữa đành phải nói:

" tại sao ngài lại chọn ta truyền thụ võ công?"