Chương 426: bị thương

Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 426: bị thương

Triệu Vô Cực chân vừa chạm đất, ở phía sau đám võ giả kia liền như là một dòng nước lũ xông tới, đối với hắn điên cuồng triển khai chém giết.

Ánh mắt hắn híp lại, Triệu Vô Cực lúc này cảm giác được, đám người này đã không còn lí trí bao nhiêu nữa, bọn hắn đã bị dục vọng thay thế lí trí, muốn dựa vào người đông thế mạnh giết chết hắn.

Bởi vậy Triệu Vô Cực lúc này cũng không cần tiếp tục đánh cầm chừng, hắn đã có thể toàn lực triển khai giết chóc.

Lúc đầu, Triệu Vô Cực chính là sợ hắn một khi ra tay quá mạnh mẽ kinh sợ đám người, khiến cho bọn hắn chạy tán loạn.

Người nhiều như vậy nếu chạy tán loạn, Triệu Vô Cực cũng không thể nào đuổi giết được hết tất cả, bởi vậy hắn chỉ có thể để cho bọn hắn tự cảm giác được mình có cơ hội giết chết Triệu Vô Cực, trở nên điên cuồng, tự động xông vào hắn.

Đúng vậy, hắn muốn giết hết tất cả người ở đây, một cái cũng không tha.

Nhìn đám người điên cuồng xông tới, hắn khóe miệng kéo ra một cái nụ cười quỷ dị.

Chính các ngươi tự tìm chết, vậy thì cũng không thể trách được ta!

Bát quái đạp tinh bộ toàn lực triển khai, Triệu Vô Cực giống như là một cái quỷ ảnh lóe lên biến mất.

Một cái chớp mắt sau, hắn xuất hiện phía sau một tên kiếm khách, một trảo nhanh như chớp vỗ xuống.

Phốc!
không chút sức phản kháng, tên kiếm khách kia liền bị Triệu Vô Cực một trảo đánh xuyên sọ não, trợn mắt chết đi.

Nhưng đây giống như chỉ là bắt đầu, Triệu Vô Cực thân hình không ngừng lấp lóe, mỗi lần hắn đi qua một nơi lại có một tiếng "Phốc" như là ma âm vô cùng kinh khủng vang lên, mỗi lần như thế lại có một cái võ giả ngã xuống đất bỏ mình.

Chỉ trong nháy mắt, Triệu Vô Cực thân pháp nhanh chóng di chuyển mấy chục lần thân ảnh của hắn như là quỷ ảnh nhanh chóng xuyên toa, chỉ một lát đám người xác chết liền nằm liệt một mảnh, nhưng vẫn không ngừng có người hướng bên này lao tới.

Xoẹt!

Một đạo kiếm khí phá không trảm tới.

Triệu Vô Cực lông tơ dựng đứng, hắn khóe mắt liếc một cái, người chém ra kiếm khí kia không ai khác chính là Hoàng Ngũ lão tổ.

Hắn chờ chực nãy giờ, chỉ chờ lúc Triệu Vô Cực vừa thi triển xong thân pháp dừng lại lấy hơi, lập tức liền triển khai kiếm khí chém giết.

Kiếm khí này tuy có thể đưa cả Triệu Vô Cực lẫn đám giang hồ võ giả chém đi vào, nhưng bọn hắn sinh tử, đâu có liên quan gì đến Hoàng Ngũ.

Hắn chỉ cần gây thương tích cho Triệu Vô Cực, còn lại đám người kia sẽ như hổ đói vồ mồi dũng mãnh lao tới.

Triệu Vô Cực vừa thi triển xong thân pháp, đúng là lúc lực cũ vừa hết lực mới chưa sinh, đối phương triển khai kiếm khí tấn công thời gian cực kì ăn khớp, hắn lúc này cũng cảm giác được cực lớn áp lực, quả thật rất khó chơi.

Đám võ giả kia tuy sức tấn công rất yếu ớt nhưng bọn hắn rất đông, Triệu Vô Cực cương khí chịu liên kích tuy không bị phá vỡ ngay nhưng hắn cũng không thể thời gian dài chịu được như vậy tiêu hao.

Bởi vậy hắn cần liên tục di chuyển biến đổi chiến trường tránh tình huống bị vây công vào giữa, bị loạn kiếm đánh chết.

Mà bây giờ hắn vừa từ loạn kiếm thoát ra liền bị tập kích, muốn tránh cũng tránh không được, chỉ có thể ngạnh kháng.

Triệu Vô Cực tuy lực mới chưa sinh, nhưng hắn thường xuyên cưỡng ép vận công, đối với việc này vô cùng có kinh nghiệm.

Chỉ thấy hắn cắn răng một cái, trên tay năm vòng âm dương hoàn mạnh mẽ triển khai, Triệu Vô Cực hướng về đối phương kiếm khí đánh ra một chưởng.

Ầm!

Hoàng Ngũ vốn nghĩ rằng Triệu Vô Cực lần này cũng khó có thể tránh thoát kiếm khí của hắn bởi vậy hắn chém ra kiếm khí dùng rất nhiều nội lực, Triệu Vô Cực cũng phải tùy theo đó mà tăng thêm nội lực ngưng tụ ra năm đạo âm dương hoàn.

Chưởng cùng kiếm khí vừa chạm vào liền nổ tung. Kiếm khí nhanh chóng ta rã nhưng Triệu Vô Cực chưởng kình còn chưa tan, nó tiếp tục hướng Hoàng Ngũ phương hướng xông tới.

Nhưng Hoàng Ngũ cũng không phải cái gì tay mơ, hắn mạnh mẽ rống to một tiếng vung kiếm lên chém nát cái này chưởng kình.

Dù sao đối phương lực lượng đã bị hắn một kiếm đầu tiên hao hết, bây giờ còn lại chỉ là dư âm mà thôi, hắn cũng không sợ không chém nát được.

Triệu Vô Cực tuy đánh ra một chưởng đắc thắng, nhưng lúc này sắc mặt của hắn cũng không hề thư giãn, bởi vì hắn biết, ngoài Hoàng Ngũ còn có một vị lão tổ cấp nhân vật đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Quả nhiên Hạ Tam Giang lão tổ cũng đã nhắm vào hắn một hồi lâu, nhân lúc Triệu Vô Cực miễn cưỡng vận công phản kích, đúng lúc này hắn lại xông tới, một đạo kiếm khí như là khai sơn liệt thạch mạnh mẽ chém ra.

Triệu Vô Cực ánh mắt trợn to, lo lắng cái gì cái đó liền tới.

Hắn vừa miễn cưỡng vận công, không thể tiếp tục mạnh mẽ sử dụng là nội lực li thể tấn công từ xa thủ đoạn. Lúc này đối phương lại chém tới kiếm khí, quả thật trong lúc nhất thời Triệu Vô Cực vô phương cứu chữa.

Nhìn kiếm khí càng lúc càng gần hướng bản thân chém tới, Triệu Vô Cực đành phải cắn răng, hai tay đan chéo trước người, trên người cương khí sáng lên, mạnh mẽ nhận một đòn này.

Hắn cương khí là dùng bí pháp lại thêm hấp thu vạn niên ngẫu liên hạt sen mà ngưng tụ thành, Triệu Vô Cực cũng không tin, hắn dùng hết sức đi phòng thủ, còn không đỡ nổi một đạo kiếm khí của đối phương.

ầm!

kiếm khí trảm vào cương khí của Triệu Vô Cực, đầu tiên là khiến nó điên cuồng lung lay một cái, sau đó cả hai lập tức nổ tung ra.

Triệu Vô Cực như diều đứt dây bay ngược mà ra, phía trước người hắn áo đã tan nát, máu tươi cũng đang rỉ ra, khiến hắn bộ dạng có chút chật vật

Đám võ giả thấy thế lập tức hưng phấn thét to:

" Triệu Vô Cực trọng thương rồi, giết chết hắn!"

" đây là cơ hội trăm năm có một, mau giết chết chết hắn!"

" hắn đã mất đi cương khí hộ thân rồi, giết chết hắn đi!"

Tiếng la hét rung trời, trong nhất thời Hắc Long sơn dòng người bạo động, ai cũng muốn giết chết Triệu Vô Cực, chiếm lấy cái này vinh quang.

Có thể tự tay kết liễu một cái thiên tài cực kì nổi tiếng trên giang hồ, cho dù có là ở vây công trạng thái, bọn hắn cũng sẽ nhận được rất nhiều danh vọng.

Tiếu Mị Mị ở bên này đang bị đám người vây công, nghe đối phương la hét như vậy lập tức sắc mặt tái nhợt nhìn về bên kia.

Quả nhiên nàng thấy được Triệu Vô Cực đang máu me be bét bị đánh bay ngược mà ra, trong lúc nhất thời cả khuôn mặt tái mét, dưới chân đạp mạnh một cái muốn đi qua cứu viện.

Mãnh Vân Lưu ánh mắt cực kì sắc bén kinh nghiệm lại phong phú, sao có thể để cho nàng được như ý nguyện, hắn lập tức lao tới hướng sau lưng nàng một chùy gõ tới.

Tiếu Mị Mị vội vàng cứu viện, tinh thần vô cùng gấp rút, lại gặp phải cái này cản tay, nàng tức giận mắng to:

" cút ngay!"

Cực Nhạc Ma Công - đại cực ma chưởng!

Nàng hướng đối phương đánh ra một cái đại cực ma chưởng, nhưng đối phương giống như biết rõ nàng sẽ hành động gì, hơi ngưng người lại thu tay, không cùng nàng đối cứng.

Tiếu Mị Mị tức giận quay đầu bỏ đi, Mãnh Vân Lưu lại sán đi lên, đối với nàng quấy rối, không cho nàng đi tiếp viện.

Tiếu Mị Mị tức muốn hộc máu, điên cuồng hướng Mãnh Vân Lưu xông tới tấn công, nàng đúng là nhất thời không thể tiếp cận bên kia cứu viện Triệu Vô Cực được.

Nếu như nàng cố tình bỏ qua đối phương mà xông tới, chỉ sợ sẽ bị hắn đánh trọng thương thổ huyết.

Đến lúc đó không những không giúp được gì cho Triệu Vô Cực, trái lại càng làm hắn thêm lo lắng.

Xoẹt Xoẹt!

Một đạo ánh kiếm vung lên, Triệu Vô Cực trên người xuất hiện một đạo vết thương.

Vết thương cắt vào không sâu liền bị hắn cơ bắp co lại cản lấy, nhưng nó cũng thành công mở ra Triệu Vô Cực một đạo huyết tuyến.

Người này kiếm khách thấy bản thân một kiếm thành công, như là hít thuốc lắc la to:

" hắn bị ta chém bị thương, bị ta chém bị thương, ha ha ha ha! Triệu Vô Cực cũng không phải như mọi người nói rất mạnh a, tất cả cùng xông lên giết chết hắn!"

Xoẹt!

Lại một đạo phá cương nổ hướng hắn bắn tới, Triệu Vô Cực nhanh ý liền né ra chỗ yếu hại, đạo phá cương tiễn này ở bên hông hắn xoẹt qua, cũng cắt ra một đạo vết thương, máu tươi trong nháy mắt chảy ròng.

Triệu Vô Cực híp mắt lại, đám này ngu xuẩn giang hồ người, thật cho rằng hắn dễ giết như vậy sao.

Nhìn đối phương như là một bầy khát máu dã lang điên cuồng từ bốn phương tám hướng chạy tới, Triệu Vô Cực lập tức đứng thẳng người dậy, trên người hắn màu tím cương khí lần nữa sáng lên, Triệu Vô Cực trạng thái chiến đấu liền trở lại.

Lần này bị đánh lén rút ra bài học, Triệu Vô Cực nhất định phải cảnh giác hai tên này đỉnh phong sơ kì lão tổ.

Bọn hắn đơn độc lực lượng không bằng hắn, cho dù cả hai cùng lên hắn cũng không sợ, nhưng đối phương lại chỉ chờ chực đánh lén, thật khó chịu.

Như vậy độ nguy hiểm của bọn hắn thẳng tắp tăng lên, so với trực diện chiến đấu còn nguy hiểm hơn nhiều.

Hắn hướng Tiếu Mị Mị bên kia hét to một tiếng:

" không cần lo cho ta, ta còn chịu được. Cứ như lời ta nói mà làm!"