Chương 419: rời khỏi Từ gia, Từ Tiểu Bạch quyết định

Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 419: rời khỏi Từ gia, Từ Tiểu Bạch quyết định

Triệu Vô Cực sắc mặt cương lại, hắn thở dài nói:

" Mị nhi, ta biết ngươi lúc này vì nhiều lí do mà trở nên kích động, nhưng tình cảm ta dành cho ngươi rất thật lòng, ta cũng không nóng vội nhất thời. Dù sao ta bây giờ còn chưa hoàn toàn trưởng thành, chúng ta có thể chờ một thời gian nữa sao? Tu luyện thời gian trôi rất nhanh, đến lúc đó ta lớn lên phát triển hoàn thiện, chúng ta có thể muốn làm gì thì làm a!"

Tiếu Mị Mị ánh mắt hơi nhíu một chút, sau ngón tay của nàng đặt lên môi của Triệu Vô Cực, nhẹ nhàng vuốt ve:

" được rồi, Vô Cực. Ta hiểu ngươi đang lo lắng gì. Ta cũng thật lòng yêu ngươi, ta chờ được! Ngươi sau này nhất định không được phụ ta, biết sao?"

Triệu Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu, hai người bắt đầu ở trên giường lăn lộn một hồi lâu mới thỏa mãn buông nhau ra.

Triệu Vô Cực nói:

" ta cần ra ngoài một chút, ngươi chuẩn bị đi, chúng ta sợ rằng muốn rời khỏi Thiên Vân Thành!"

Tiếu Mị Mị gật đầu, nàng lúc này đã xem Triệu Vô Cực như là trượng phu của mình, hắn nói gì nàng chỉ cần ngoan ngoãn làm theo liền được rồi, không cần quan tâm quá nhiều.

Hơn nữa rời Thiên Vân Thành cũng là bọn hắn thảo luận từ trước đó vấn đề, không có gì để bàn lại.

Triệu Vô Cực đi ra ngoài thuận tiện thu lại cảnh báo trận pháp, hướng về Từ Tiểu Bạch phòng phương hướng đi tới.

Dọc đường cũng không ai dám cản lại hắn, mọi người đối với Triệu Vô Cực đều cung kính vô cùng.

Triệu Vô Cực gõ cửa, bên trong liền truyền tới Từ Tiểu Bạch âm thanh:

" vào đi!"

Mở cửa đi vào, Từ Tiểu Bạch đang nhàn nhã ngồi trên ghế nhàn nhã phẩm trà, Triệu Vô Cực lấy ra cảnh báo trận pháp, mở lên.

Từ Tiểu Bạch chú ý đến Triệu Vô Cực hành động, nhưng hắn cũng không nói gì. Hắn biết Triệu Vô Cực chắc chắn không hại hắn, hẳn là đối phương có chuyện rất quan trọng.

Triệu Vô Cực sở dĩ muốn mở ra cảnh báo trận pháp là vì nó ngoài tác dụng cảnh báo, còn có thể ngăn chặn người ở ngoài nghe lén.

Giang hồ không thiếu kì nhân dị sĩ, không biết lúc nào sẽ bị nghe lén, bởi vậy cẩn thận vẫn là hơn.

Triệu Vô Cực bắt đầu nói:

" Tiểu Bạch, những gì ta chuẩn bị nói ngươi phải nhớ kĩ!"

Từ Tiểu Bạch ánh mắt chăm chú lên gật đầu.

Triệu Vô Cực kể một lượt hắn từ bên trong Nguyệt dạ tam tinh bội đạt được tin tức, Từ Tiểu Bạch ánh mắt trợn to nhìn vào hắn run giọng hỏi:

" ngươi vậy mà tập hợp đủ bốn miếng tàn bội rồi?"
Triệu Vô Cực gật đầu không nói gì.

Từ Tiểu Bạch lại hỏi:

" là lúc nào chuyện? Không phải một miếng ở trong tay ba đại môn phái sao?"
Triệu Vô Cực cười nói:

" miếng cuối cùng ta từ trong tay bọn hắn trộm ra!"

Từ Tiểu Bạch ánh mắt híp lại, Triệu Vô Cực lại có bản lĩnh này.

Có thể từ trong tay ba đại đỉnh tiêm môn phái phòng thủ vị trí trộm ra tàn bội, nói thì dễ mà làm thì gần như không có khả năng.

Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Từ Tiểu Bạch cũng không tiện hỏi, hắn nói:

" ta đã nhớ kĩ rồi, ngươi hôm nay đến đây còn chuyện gì không?"

Triệu Vô Cực cười nhạt:

" bí mật quan trọng nhất cũng đã chia sẻ cho ngươi, ta dự định chuẩn bị rời đi Thiên Vân Thành, không ở lại đây làm phiền Từ gia của ngươi nữa!"

Từ Tiểu Bạch lắc đầu nói:

" làm gì có chuyện phiền hay không? Vô Cực, trước giờ đều là ngươi đưa chỗ tốt cho ta, ta chưa hề giúp gì được cho ngươi. Ngươi bây giờ cứ như thế đi, ta sau này biết làm sao báo đáp?"

Triệu Vô Cực lắc đầu cười nói:

" ta vốn không cần ngươi báo đáp, chúng ta là bằng hữu, như vậy liền đủ rồi. Ngươi sau này nếu tu luyện có thành tựu thành công đột phá, nhớ tới Thanh Vân Tông báo ra tên của ta, sẽ có người tiếp đón ngươi!"

Từ Tiểu Bạch giật mình nói:

" ngươi xem ra ở Thanh Vân Tông thân phận còn không thấp a!"

Triệu Vô Cực ha ha cười nói:

" cũng không có gì ghê gớm, ngươi chỉ cần biết như vậy liền được rồi, chúng ta ngay bây giờ liền đi, không cần tiễn. ở lại tu luyện cùng kinh doanh gia tộc cho tốt, sau này vào tiên môn, chớ lưu luyến phàm trần!"

Từ Tiểu Bạch gật đầu một cái, Triệu Vô Cực không nói gì nhiều, quay người lại thu lại trận pháp liền đi ra khỏi cửa.

Từ Tiểu Bạch bỗng nhiên lên tiếng:

" Vô Cực!"

Triệu Vô Cực dừng bước chân nhưng không quay đầu lại, Từ Tiểu Bạch ánh mắt có chút ẩm ướt nói:

" cảm ơn ngươi vì tất cả mọi thứ, nhớ bảo trọng. Ta sẽ cố gắng nhanh nhất đến Thanh Vân Tông tìm ngươi!"

Triệu Vô Cực bước chân rời đi, tiếng nói vang vọng:

" ta chờ ngươi!"

Từ Tiểu Bạch ánh mắt có chút u sầu cùng chán nản, nhưng hắn rất nhanh liền lấy lại tinh thần.

Triệu Vô Cực đã nói vậy hắn cũng không thể cứ như vậy chậm trễ

Nhất định phải đẩy nhanh tốc độ tu luyện đển có thể đuổi kịp bước chân Triệu Vô Cực trở lại Thanh Vân Tông.

Vô Cực, trước đây ta luôn thua ngươi. Lần nay ta nhất định phải dốc hết sức, không thể lại tu luyện chậm hơn ngươi được nữa. chúng ta nhất định phải tới Thanh Vân Tông cùng một lúc!

Từ Tiểu Bạch cắn răng, trong lòng có quyết định.

Hắn lần này thời gian tu luyện cực kì thiếu thốn, phải dùng thời gian nhanh nhất đuổi kịp bước chân của Triệu Vô Cực, mới có thể cùng hắn sánh vai.

Từ Tiểu Bạch hiểu rõ, thiên tài sở dĩ được người kính trọng bởi vì bọn hắn so sánh người khác càng sớm đột phá, bởi vậy cơ hội đột phá sau này của bọn hắn càng lớn, khả năng đạt được cảnh giới tu luyện càng cao hơn lại càng nhiều.

Bởi vậy các gia tộc cùng bang phái ở Thiên Vân Thành đối với Từ Tiểu Bạch thiên tài quật khởi mới mang thái độ lo lắng sợ hãi, muốn giết hắn từ trong trứng nước như vậy.

Nhưng lúc này đã không giống. Trước đây hắn luôn sống theo ý muốn của phụ thân hắn.

Phụ thân hắn muốn hắn văn ôn võ luyện, hắn liền văn ôn võ luyện.

Phụ thân hắn muốn hắn tiếp quản gia tộc, hắn liền cố gắng học mọi thứ để có thể quản lí gia tộc.

Phụ thân hắn muốn hắn học cái này kiếm pháp cái kia kiếm chiêu, tu luyện cho thật tốt, hắn liền làm theo như vậy.

Nhưng bây giờ, Từ Tiểu Bạch đã biết, hắn sống rốt cuộc là vì cái gì.

Không phải vì làm vừa lòng phụ thân hắn, cũng không phải là vì tiếp quản Từ gia.

Hắn muốn chính là theo đuổi cảnh giới tu luyện càng cao thâm, hắn muốn cùng bằng hữu ở trên giang hồ dạo chơi, hắn muốn tiếu ngạo giang hồ, kiếm mẫn ân cừu.

Mà lúc này bằng hữu chí thân của hắn Triệu Vô Cực muốn rời đi, tương lai đối phương muốn trở lại Thanh Vân Tông, còn hẹn hắn gặp mặt ở đó.

Hắn không thể dậm chân tại chỗ ở Từ gia, phải nhanh chóng tăng lên tốc độ tu luyện.

Từ Tiểu Bạch rống to một tiếng:

" người đâu, gọi gia chủ cùng tiểu thư tới đây!"

Bên ngoài hộ vệ bị Từ Tiểu Bạch một tiếng rống giật mình không nhẹ, nhưng rất nhanh liền đáp lại:

" vâng!"

Hắn như là chim cút hướng bên ngoài nhanh chóng chạy đi, vội vội vàng vàng đi thông báo cho hai người.

Từ Tiểu Bạch bây giờ chỉ thiếu một cái nhậm chức đại lễ liền có thể chân chính ngồi lên Từ gia gia chủ vị trí, mệnh lệnh của hắn chính là ở Từ gia hiếm có chí cao mệnh lệnh, không thể lơ là.

Một lúc sau Từ Nghĩa cùng Từ Lam đều đến, đồng thời lần này còn có cả Từ gia lão tổ Từ Chấn Thiên cùng đến.

Từ Chấn Thiên cười nói:

" Tiểu Bạch a, ta đang cùng gia chủ thỏa luận gia tộc sự việc, nghe thấy ngươi gấp rút gọi bọn hắn tới như vậy, hiếu kì đi qua xem một chút, ngươi không ngại a!"

Từ Tiểu Bạch gật đầu nói:

" tổ thúc thúc, ta làm sao dám!"

Sau đó hắn đối với Từ Nghĩa cùng Từ Lam nói:

" cha, muội muội. Ta mới có một cái quyết định rất quan trọng, bởi vậy hai người cần nghe cho kĩ quyết định của ta, đồng thời phối hợp ta một chút!"

Từ Nghĩa cùng Từ Lam đều khẩn trương lên, Từ Tiểu Bạch bây giờ không còn là ngày xưa cừu non nói gì nghe nấy, hắn đã bắt đầu lộ ra đỉnh phong cao thủ phong mang, như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, phong mang bén nhọn vô cùng.

Lời hắn nói khiến cho Từ Nghĩa cùng Từ Lam đều trở nên vô cùng khẩn trương.

Từ Chấn Thiên nhanh chóng bắt được tình cảnh ngày, ánh mắt sáng lên:

" bảo kiếm mười tám năm không ra khỏi vỏ, một khi ra khỏi vỏ liền phong mang bắn ra bốn phía, chấn kinh nhân tâm, thật là lợi hại!"

Hắn nhanh chóng cho ra đánh giá, Từ Tiểu Bạch lúc này quả thật có phong độ của một bậc anh minh gia chủ, có thể dẫn dắt Từ gia phát triển thịnh vượng tiến lên.

Quan trọng nhất, hắn chính là có một trái Võ giả chi tâm vô cùng cuồng nhiệt.

Nhưng lời tiếp theo của Từ Tiểu Bạch liền làm hắn chấn kinh.

" ta muốn rời đi Từ gia, tìm kiếm tiên duyên. Bởi vậy Từ gia gánh nặng, chỉ sợ ta không thể gánh lên. Ta thức tỉnh thành công bên trong Lăng Vân kiếm chân chính Lăng Vân kiếm pháp, hôm nay ta liền ở đây truyền cho hai người, tổ thúc thúc cũng có thể ở lại xem, hai người phải luyện cho thật tốt, ta thời gian rất gấp gáp, truyền xong cho hai người, ta sẽ rời đi Từ gia, tìm kiếm cơ duyên đột phá của mình."

Từ Nghĩa ánh mắt khó tin nhìn về phía Từ Tiểu Bạch, đang yên đang lành sao lại phải kiếm cái gì tiên duyên?

Hắn nếu ở lại phát triển Từ gia, không tới năm năm, không, ba năm Từ gia nhất định xưng bá Thiên Vân Thành.

Vậy mà hắn lại muốn tìm kiếm tiên duyên? Cái này là đang đùa sao?

Từ Lam run run giọng nói:

" ca ca, từ nhỏ tới lớn ngươi chỉ thích ở trong nhà luyện kiếm, ra ngoài rất khổ, không phải ngươi không biết a! ngươi đi rồi, ta cùng ai chơi?"

Nói xong, nàng nước mắt lã chã rơi xuống, thương tâm vô cùng.

Từ Tiểu Bạch thở dài, nhắm mắt lại.

Từ Chấn Thiên chen miệng nói:

" Tiểu Bạch, ta không biết ngươi vì sao bỗng nhiên lại ra quyết định như vậy, nhưng không có chỗ trống thương lượng sao? Ngươi nhìn phụ thân cùng muội muội của ngươi, ngươi không động lòng sao?"

Từ Tiểu Bạch cắn răng nói:

" tổ thúc thúc, Thiên Vân Thành thế cục thực ra đã bị dẹp yên rồi, đã không còn ai có thể cùng chúng ta so sánh. Ta ý đã quyết, không cần tiếp tục khuyên lơn!"

Từ Tiểu Bạch nói ra giọng điệu có chút cương, khiến cho bầu không khí càng nặng nề.

Từ Chấn Thiên thở dài nói ra:

" ngươi thật sự đã lớn rồi!"

Từ Nghĩa cũng thở dài sườn sượt:

" hùng ưng cũng đến lúc nên tung cánh!"

Từ Lam không nói gì, nước mắt rơi càng nhanh hơn.

Trong Từ gia, nàng yêu quý nhất người ngoài phụ thân chính là đại ca của nàng, Từ Tiểu Bạch muốn đi, nàng đương nhiên hụt hẫng cùng lo lắng thất vọng.

Nhưng Từ Nghĩa lúc này bỗng hít sâu một hơi, lấy lại gia chủ nên có phong độ, hắn lạnh giọng đối với bên ngoài phân phó:

" các ngươi đi ra ngoài canh gác, mở to mắt ra nhìn cho kĩ, không có lệnh của ta, ai dám xông vào lập tức chém cho ta!"
" Vâng!

Hai tên hộ vệ ở bên ngoài nãy giờ cũng nghe loáng thoáng được ít tin tức, bọn hắn biết Từ Tiểu Bạch đây là muốn truyền lại gia truyền Từ gia kiếm pháp, bởi vậy không dám ở lại xem, sợ bản thân bị liên lụy.

Bọn hắn vừa đạt được mệnh lệnh của Từ Nghĩa lập tức co chân liền chạy, bắt đầu bố trí nhân thủ phòng vệ sâm nghiêm, không cho bất kì ai tiến nhập phạm vi Từ Tiểu Bạch tiểu viện.

Cứ như thế Từ Tiểu Bạch bắt đầu biểu diễn ra chân chính Lăng Vân kiếm pháp cùng giảng giải cho ba người bên trong ảo diệu.

Hắn nói đi nói lại rất nhiều lần, để cho ba người hiểu được hắn đối với Lăng Vân kiếm pháp cảm ngộ, đến lúc ba người hoàn toàn không còn gì khúc mắc nữa mới thôi.

Triệu Vô Cực bên này, Tiếu Mị Mị đã chuẩn bị xong, bọn hắn thu lại mọi thứ quan trọng vào nhẫn trữ vật của Triệu Vô Cực, cũng lập tức lên đường rời đi Từ gia.