Chương 373: Đùa bỡn

Hào Quang Mặt Trời

Chương 373: Đùa bỡn

"300.000 vina, cái đầu của ta được treo giá 300.000 vina trong Liên Minh Sát Thủ?" Ngũ Nương Nương hơi lên giọng, sắc mặt trắng đỏ giao thoa liên hồi, không biết suy nghĩ cái gì trong đầu, ngạc nhiên hay là khiếp sợ.

"Không sai, chính là 300.000 vina!" Đăng Dương khẳng định gật đầu rồi có chút khó hiểu hỏi lại

"Chỉ là, không phải mới vừa rồi nàng nói, mạng lưới tình báo của tổ chức các nàng là cực kỳ khổng lồ, hầu như đã bao trọn toàn bộ lãnh thổ, len lỏi vào những ngóc ngách nhỏ bé nhất của Việt quốc, chẳng lẽ đến việc giá trị cái đầu của mình là bao nhiêu cũng không biết?"

"Chuyện này…" Ngũ Nương Nương có vẻ do dự, dư quang nơi đáy mắt khẽ liếc qua kẻ mặc áo choàng đen đang nằm rên rỉ trên sàn nhà.

Thấy Ngũ Nương Nương không muốn trả lời, Đăng Dương liền cười nhạt một tiếng, nói tiếp

"Mà tính ra, ta tiếp nhận cái hợp đồng này, thực ra là bị lỗ nha. Tu vi của nàng, rõ ràng ràng là Kình Quân nhị trọng thiên hàng thật giá thật, thế nhưng thông tin được ghi trong hợp đổng thì chỉ là một Võ Tướng cao cấp mà thôi. Cho nên, cái giá 300.000 vina này là không chính xác một chút nào, hài… đúng là lừa tình mà, nếu như ta không phải là một gã Độc Sư có ít thủ đoạn, sợ rằng, kẻ trở thành con mồi thơm ngọt giờ đây lại chính là ta rồi"

Nhìn dáng vẻ vừa cảm khái vừa thất vọng của Đăng Dương, Ngũ Nương Nương bất chợt lóe lên tinh quang trong đầu, như có như không mà vô tình cố ý xích lại gần Đăng Dương, đem khoảng cách hai bên thu hẹp đến nổi đôi gò bồng của nàng ma sát vào tay hắn, nở một nụ cười câu hồn đoạt phách, vũ mị nói

"Trên thế gian này, làm gì có ai nguyện ý chịu lỗ đi làm công việc lợi người hại mình chứ? Nếu Lạc công tử đã cảm thấy, 300.000 vina là chưa đủ để định giá cái đầu của ta, vậy thì đừng thực hiện hợp đồng nữa, dù sao, bằng vào vài lời giải thích vô chứng của ngài cũng không thể nào đơn phương thay đổi giá trị hợp đồng mà Liên Minh Sát Thủ đã đưa ra"

Đăng Dương vừa nghe thấy vậy thì liền cười to ba tiếng, nhấp một ngụm rượu rồi hài hước nói

"Ý của nàng là muốn ta buông tha cho nàng? Ngũ Nương Nương, nàng xem ta là con nít ba tuổi để lừa gạt đấy à?"

"Không… không… không…., Lạc công tử đây làm sao có thể là con nít ba tuổi được chứ!" Ngũ Nương Nương lập tức lắc đầu, sau đó càng ép sát hơn, gần như muốn dán cơ thể mình lên người Đăng Dương, nũng nịu nói, thanh âm ngọt ngào đến mê mẫn linh hồn

"Ý của ta là, thay vì cam tâm chịu thiệt đi thực hiện cái hợp đồng quá sức sai lệch giá trị này, không bằng công tử hãy buông tha cho ta rồi ta sẽ đưa ngài một khoảng đền bù 1.000.000 vina, tức gấp ba lần giá trị hợp đồng, xem như là phí tổn chuộc lại mạng sống, thế nào?"

"1.000.000 vina, tương đương mười viên Nguyên Thạch!" Đăng Dương vân vê chiếc cằm lởm chởm râu tơ, nhìn đến mỹ nhân đã đà và tràn ngập quyến rũ bên cạnh, trầm ngâm hỏi

"Nàng định dùng 1.000.000 vina để mua lại cái đầu của mình?"

Nhận ra Đăng Dương đã bị dao động, Ngũ Nương Nương liền không chút do dự gật mạnh đầu

"Chính xác, 1.000.000 vina… đổi lại mạng sống của ta"

"Nàng đủ sao?" Đăng Dương hơi chút không tin.

1.000.000 vina là rất nhiều tiền nha, nhớ khi trước, hắn đánh cắp sạch sẽ toàn bộ gia tài của Hắc Long Trại rồi đem bán hết cho Hồng Lâu Kim Sá Thương Hội cũng chỉ được 600.000 vina mà thôi.

"Đủ!" Ngũ Nương Nương quả quyết nói, ánh mắt tràn ngập tự tin

"Bản thân ta đường đường là cường giả Kình Quân nhị trọng thiên, sau lưng còn có cả một tòa Lụy Tình Lâu chống đỡ, tất nhiên là sẽ gom đủ 1.000.000 vina cho công tử, hơn nữa, còn có thể không thiếu một xu mà giao cho ngài ngay đêm hôm nay"

Thấy mỹ nhân bên cạnh khẳng định mạnh mẽ đến như vậy, khóe môi Đăng Dương khẽ cong lên, mỉm cười đầy tà mị

"Nói như vậy, có phải nàng và Lụy Tình Lâu sau lưng nàng vẫn đủ sức bỏ ra thêm chút nữa hay không?"

"Thêm… chút nữa?" Một câu nói đơn giản, ngay lập tức khiên cho cơ mặt Ngũ Nương Nương cứng ngắt như đông đá.

1.000.000 vina… 1.000.000 vina chính là tổng thu nhập của Lụy Tình Lâu trong một năm đấy, vậy mà còn chê ít, mã cha cái thằng khốn nạn này, sao ngươi không đi làm ăn cướp luôn đi, sát thủ… sát thủ cái quái gì chứ?

Mang theo vẻ mặt lúc đen lúc trắng, Ngũ Nương Nương nhăn tít lông mày, diệu giọng cầu xin

"Chuyện này… Lạc công tử, ngài cũng đừng làm khó ta, cho dù ta có là Kình Quân nhị trọng thiên đi nữa thì cũng cần phải ăn, phải mặc mà, huống chi Lụy Tình Lâu đâu phải chỉ có mình ta. 1.000.000 vina kia đã là số tiền tối đa mà ta có thể bỏ ra được rồi, ngài nếu muốn hơn nữa thì thực sự là không có, mà cho dù có, ta cũng không thể nào chuẩn bị ngay trong đêm nay cho ngài được!"

"1.000.000 vina hiện đang ở trên người nàng à?" Đăng Dương một chút động lòng cũng không có, vu vơ hỏi

‘Thằng khốn này quả thực quá mức tham lam, không bức ép được thì lập tức muốn giết người cướp của, vừa đoạt 1.000.000 vina vừa mang đầu của ta đi lấy nốt 300.000 vina còn lại ở Liên Minh Sát Thủ, mẹ kiếp, ăn đúng là dày!’

Chửi rũa trong đầu là vậy, thế nhưng bên ngoài, sắc mặt Ngũ Nương Nương vẫn vô cùng ủy khuất, cắn môi nói

"Không có… toàn bộ, chỉ một nửa. Nửa còn lại, cần phải cho người bên dưới đi gom góp"

Vừa nghe vậy, Đăng Dương khẽ nhướng mi, lạnh giọng nói

"Hửm, cho người bên dưới đi gom? Nàng đây là muốn báo tin cho thuộc hạ à?"

"Tất nhiên là không!" Ngũ Nương Nương lắc đầu cười khổ, hai mắt rưng rưng tưởng chừng sắp khóc

"Lạc công tử cũng quá cẩn thận đi, hiện nay mạng sống của ta chính là đang nằm trong tay ngài, sống chết đã không thuộc về mình thì còn có thể làm trò gì chứ?"

"Nói gì thì nói, mỗi người chỉ có một cái mạng thôi a, ta nào dám đem ra đùa giỡn"

Nhìn nét mặt không chút giả dối của Ngũ Nương Nương, Đăng Dương thu lại hơi thở lạnh lùng, nhẹ nhàn đưa tay nâng cằm nàng lên, diệu dàng lau đi vài giọt nước mắt đã thấm đẫm khóe mi, mỉm cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân, chiều chuộng nói

"Không cần phải khóc, khóc sẽ không đẹp, 1.000.000 vina thì 1.000.000 vina, ta lấy là được chứ gì?"

"Thật sao?" Ngũ Nương Nương chớp chớp hai mắt lệ nhòa, mừng rỡ không thôi

Đăng Dương gật nhẹ đầu "Thật… nhưng kèm theo một điều kiện"

"Điều kiện?" Tựa như đã biết điều kiện Đăng Dương đang nói đến là gì, Ngũ Nương Nương từ vị thế con mồi chờ mong tha thứ bổng nhiên lớn mật nhào vào lòng Đăng Dương, vòng tay ôm chầm lấy cổ Đăng Dương đầy tình tứ, môi son hé mở, phả nhẹ một làn u hương thơm ngát

"Lạc công tử yên tâm, đêm nay… em nhất định sẽ hầu hạ ngài thật chu đáo… một cách chân thực nhất. Bảo đảm ngài sẽ hương diễm đến tiêu hồn"

Mỹ nhân tự giác chui vào lòng, Đăng Dương tất nhiên không hề có bất kỳ lý do gì để từ chối cả, một tay vô cùng tự nhiên ôm trọn eo thon nhỏ nhắn, một tay lại đột kích qua lớp váy lụa mỏng mảnh, trong sự bất lực của Ngũ Nương Nương, bao trùm lên bầu ngực mềm mại của nàng, thậm chí còn xấu xa miết nhẹ qua hạt đậu nhỏ, khiến cho cơ thể nàng ta khẽ rung lên từng cơn như có dòng điện chạy qua người.

"Aaa~"

Đột ngột bị Đăng Dương tập kích, Ngũ Nương Nương tuy rằng rất chán ghét cái tay bẩn thỉu đang xoa nắn ngực mình kia, nhưng vì tình thế bắt buộc, nàng không thể không cắn răng chịu đựng, vừa nỉ non rên rĩ lại vừa gợi cảm mà thỏ thẻ vào tai Đăng Dương từng tiếng, từng tiếng ‘Công tử… công tử… công tử’ ngọt như đường mật, bộ dạng nhìn qua phi thường quyến rũ và động tình.

Chỉ là, đáp lại sự động tình đến rạo rực của nàng ta lại là giọng nói sặc mùi hài hước của Đăng Dương

"Mỹ nhân, có lẽ nàng hiểu lầm rồi, điều kiện mà ta nói đến, không phải là chuyện này nha. Bất quá, nếu như nàng muốn tự nguyện hiến dâng, ta dĩ nhiên là sẽ vui vẻ hưởng thụ, hắc hắc"

Một câu nói, ngay tức khắc làm Ngũ Nương Nương sững sờ

"Công tử… ngài… ngài…"

"Ta làm sao?" Đăng Dương trả người trong lòng với vẻ mặt tỉnh bơ

"Ta nói nàng đó, đứng có tự cho rằng mình thông minh còn nam nhân trong thiên hạ thì đều là loại người suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Tự mua dây buộc mình mà còn đổ thừa tại ta, thực ngốc!"

Sau khi biết rõ là mình nghĩ sai, sắc mặt Ngũ Nương Nương liền đỏ bừng đầu sấu hổ, với không một chút đắng đo, nàng vội vàng rời khỏi lồng ngực ấm áp của Đăng Dương, nhanh tay chỉnh trang lại váy lụa xốc xếch trên người rồi cố tỏ ra bình tĩnh, cau mày hỏi

"Nếu không phải chuyện đó, vậy điều kiện mà cô tử nói đến là gì?"

Cảm giác lòng bàn tay một lần nữa trống rỗng, Đăng Dương hơi chút tiết nuối cảm xúc mềm mại thoáng qua mà ma sát ngón tay, khẽ chấn tỉnh lại tinh thần, không nhanh không vội rót cho mình một lý rượu đầy, một hơi nốc sạch mới cười đáp

"Ta muốn biết, cái tổ chức đứng sau lưng nàng là gì? Thành thật một chút, có khi ta không những không thu bất cứ đồng nào mà còn tha mạng cho nàng, lẫn hắn nữa đấy"

Chữ ‘hắn’ được Đăng Dương cố ý nhấn mạnh, cốt là để kẻ đang nằm dưới đất kia nghe.

Nằm liệt trên nên nhà như một con chó chết, nhờ một vài thủ thuật tự thân cấp cứu cao minh, kẻ mặc áo choàng đen thật ra đã không còn bao nhiêu đau đớn nữa, dù là ở vị trí cánh tay bị Đăng Dương cắt đứt hay tại đủng quần bị Đăng Dương đá nát. Hắn ta từ đầu đến giờ vẫn nằm yên một chỗ, đơn giản chỉ là đang đóng giả bất tỉnh mà thôi.

Làm như thế, một là đánh lừa tên Lạc công tử kia, khiến cho hắn lơ là cảnh giác với bản thân, hai là tranh thủ khoảng thời gian yên ổn quý giá nhờ được Yêu Cơ tận tình câu giờ, mà toàn lực vận công cũng như là vận dụng tất cả thủ đoạn của chính mình, toàn tâm toàn lực bài trừ chất độc bên trong cơ thể.

Chỉ cần thứ chất độc bá đạo kia bị bài trừ hết, hắn sẽ ngay lập tức khôi phục được một thân tu vi Kình Quân nhị trọng thiên của mình, đến lúc đó, đừng nói là một tên Võ Tướng sơ cấp quèn như Lạc công tử, cho dù là hai tên, ba tên hay thậm chí là mười tên đi nữa, hắn vẫn có thể giải quyết nhanh, gọn, lẹ và phi thường dễ dàng.

Thế nhưng, ai mà ngờ được, điều kiện mà tên Lạc công tử chó chết kia đưa ra lại là thông tin về tổ chức, thứ mà cho dù bọn hắn có chết cũng tuyệt đối không được tiết lộ. Bên cạnh đó, giọng điệu nhấn mạnh bất thường kia, có phải là tên kia đã nhận ra hắn đang giả trang bất tỉnh rồi không?

‘Mẹ nó, nếu đã nhận ra thì khỏi đóng kịch nữa! Hiện nay, tuy còn chưa bài trừ được một phần năm lượng chất độc ức chết đấu khí trong người, nhưng với một chút sức mạnh vừa khôi phục được, muốn chạy trốn khỏi tay một tên Võ Tướng sơ cấp yếu ớt như tên Lạc Công Tử kia, chắc có lẽ là đủ’

Như một con dã thú bị dồn vào đường cùng, kẻ mặc áo choàng đen bổng nhiên vụt người đứng đậy, tiếp đó thì không có lấy một giây chần chừ mà đạp mạnh hai chân xuống đất, lao thẳng về phía của sổ vẫn còn đang mở toang.

Cùng với hành động phóng người như tên bắn, cơ thể hắn cũng bắt đầu thay hình đổi dạng nghiên trời lệch đất.

Mái tóc bóng loáng được cắt tỉa gọn gàng chợt chia chĩa mọc dài ra và hóa cứng như kim châm, tấm vải bịt mắt cũng vì thế mà rơi xuống, để lộ đôi mắt với tròng đen tăm tối và hai con ngươi đỏ tươi như ma quỷ.

Không dừng lại ở đó, hai tai hắn cũng từ tròn chuyển thành nhọn rồi không ngừng kéo dài ra như tai yêu tinh, bốn chiếc răng nanh sắc lạnh chui ra khỏi miệng, biến khuôn mặt vốn dĩ tuấn mĩ của hắn trở nên đáng sợ gấp ngàn lần.

Trên cơ thể, áo choàng đen thì phồng to lên rồi bị xé rách tan thành bởi một đôi cánh dơi to lớn, hai tay hai chân hắn đều lần lượt mọc vuốt nhọn hoắc, ở vị trí xương cụt ngay mông thì phọt ra một cái đuôi quỷ dài hình mũi tên.

Da dẻ toàn thân hắn vốn dĩ đã trắng bệch, sau khi biến hình thì lại càng trắng tinh như bạch tạng, lạnh lẽo và vô cùng đáng sợ.

"Hừ, võ kỹ hóa hình cũng không thể giúp ngươi thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu!"

Thấy kẻ mặc áo choàng đen nay đã hóa thành ‘người dơi’ cắm đầu chạy trốn, Đăng Dương liền hừ lạnh một tiếng rồi phất mạnh ống tay áo, phá không bắn ra một loạt mười mấy thanh ngân châm sắc nhọn hàn quang, lấy tư thế sét đánh bưng tai, phóng thẳng về phía kẻ mặc áo choàng đen

‘XÍU… XÍU… XÍU!’

Nghe hàng loạt tiếng rít gió bám đuổi sau lưng, kẻ mặc áo choàng đen bèn nghiên người tránh né, đồng thời vỗ mạnh đôi cánh dơi to lớn của mình, tạo thành một tấm lá chắn bảo vệ sau lưng.

Tuy nhiên, đúng vào lúc này, sáu tia bạch sắc kiếm ý không biết từ đâu xuất hiện, lấy tốc độ nhanh đến không tưởng mà lần lượt đối đuôi nhau xuyên thủng cặp cánh dơi to lớn của hắn theo bốn phương tám hướng, nhờ đó, tạo ra khoảng trống thích hợp để cho ngân châm bay qua.

Và rồi, chuyện gì đến cũng phải đến, kẻ mặc áo choàng đen dù đã thành công tránh được năm thanh ngân châm nhưng vẫn trúng phải mười hai thanh ngân châm còn lại.

Huyệt vị bị khóa, kinh mạch tắt nghẽn, thần kinh tê liệt, dù không cam lòng nhưng hắn ta chỉ có thể nương theo quán tính mà đập mặt vào vách tương rồi bật ngửa ra sau, năm im một chỗ y như xác chết.

------*-*------