Đồng Cốt Đại Thế Giới

Chương 14: Kim Quy

Quá trình tu luyện diễn ra vô cùng thuận lợi khiến Lý Thường Nhân hoàn toàn ngốc trệ. Mặc dù hắn tin tưởng công pháp vị cường giả thần bí kia đưa ra chắc chắn rất trâu bò. Nhưng thần kỳ đến mức biến một phế vật như hắn có thể tu luyện như người bình thường, thậm chí còn nhanh hơn vài phần. Thực sự chuyện này quá khó để tưởng tượng.

Một hư ảnh kim quy tỏa ánh sáng nhàn nhạt bỗng hiển hóa trong não hải của Lý Thường Nhân. Đầu rùa hơi ngẩng cao, phía trên có cặp sừng trông giống như cái vương miện nhỏ. Thân rùa to bè, bốn chân thẳng tắp như những cái trụ cực kỳ vững chãi. Ở kim quy toát lên một vẻ đẹp cao quý, bễ nghễ thiên hạ. Chỉ đáng tiếc là đôi mắt không tròng khiến cho nó hoàn toàn mất đi dáng vẻ linh tính.

Đây là Huyễn Linh Phổ Quy của hắn?

Lý Thường Nhân không dám khẳng định. Bởi hắn đã đọc qua rất nhiều tư liệu về Huyễn Linh Phổ Quy từng xuất hiện trên Đồng Cốt Đại Thế Giới. Trong số đó không có cái nào nhắc tới hình dáng kim quy đầy bá khí như vậy.

Thời điểm tiền thân khai tâm, Lý Thường Nhân vẫn chưa trọng sinh, căn bản không có ký ức về Huyễn Linh Phổ Quy lúc đó để so sánh. Nhưng chắc có lẽ sẽ không khoa trương như hiện tại, nếu không hẳn đã khiến mọi người bị oanh động một hồi.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Suy nghĩ mãi không ra đáp án, Lý Thường Nhân liền mặc kệ. Hắn chuyên tâm tu luyện, cố gắng hấp dẫn dung nguyên lực trong trời đất về phía bản thân. Đây là bước thứ hai trong tu luyện Bóng: Dẫn động dung nguyên lực đến duy trì trạng thái dung hòa giữa linh hồn chân thân và Bóng. Thời gian duy trì trạng thái dung hòa càng lâu, đồng cốt giả càng có thể phát huy ra nhiều đặc tính thần kỳ của Bóng.

Lý Thường Nhân hiện đã đạt tới Dung Đồng Sĩ nhưng chưa có khả năng lưu trữ dung nguyên lực. Ở giai đoạn này, bất cứ đồng cốt giả nào cũng chỉ có thể dẫn dắt dung nguyên lực dạo quanh khắp cơ thể. Để hai bên có cơ hội được làm quen thân thiết với nhau, tạo dựng cơ sở sau này xung kích Phá Đồng Sĩ.

Lúc trước Lý Thường Nhân dung hòa linh hồn chân thân và Bóng tương đối dễ dàng. Nhưng khi dẫn động dung nguyên lực, hắn gặp phải vô vàn trắc trở. Đầu tiên, cơ thể tổn thương nhiều chỗ khiến hiệu suất hấp thu dung nguyên lực trong trời đất giảm đáng kể. Kế đó, nội tạng hầu như vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn, muốn dẫn dắt dung nguyên lực dạo quanh cơ thể sẽ vô cùng tốn sức.

Đây là dưới điều kiện có Kim Quy Hộ Thánh Quyết chống đỡ mới đạt được hiệu quả như vậy. Nếu để hắn tu luyện theo cách bình thường, chắc chắn sẽ chẳng thu được một chút dung nguyên lực nào.

Trong cơ thể Lý Thường Nhân, dung nguyên lực chưa đi được bao xa thì trạng thái dung hòa bỗng nhiên chấm dứt. Hư ảnh kim quy trong não hải của hắn theo đó liền tiêu tán. Cả buổi tu luyện xem như uổng phí, hắn bất đắc dĩ đành phải dừng lại, chờ đợi thể lực hồi phục mới có thể tiếp tục tu luyện.

Những ngày sau đó, Lý Thường Nhân không ngừng dẫn dắt dung nguyên lực xông qua từng tầng chướng ngại, cố gắng sớm đạt được một vòng hoàn chỉnh. Chỉ cần hắn thành công, đối với thương thế của bản thân sẽ có trợ giúp rất lớn.

Trong suốt bốn năm qua, hầu hết thời gian của hắn đều là nghiên cứu một số tư liệu về Đồng Cốt Đại Thế Giới. Mặc dù chỉ là những thứ vụn vặt nhưng cũng giúp cho hắn có những hiểu biết nhất định.

Dung nguyên lực vốn là năng lượng nguyên thủy của trời đất. Trong đó ẩn chứa một tia sinh cơ, mặc dù rất ít nhưng đối với người bình thường như Lý Thường Nhân có hiệu quả hồi phục rất tốt. Mà dẫn dắt dung nguyên lực đi qua cơ thể một vòng hoàn chỉnh, hắn liền có thể tuần hoàn thực hiện thêm vô số lần. Hắn tin tưởng chỉ cần đủ thời gian, nhất định có thể một lần nữa khiến thân thể hoạt động trở lại.

Việc này hoàn toàn đều phải dựa vào bản thân Lý Thường Nhân đến làm, dù có người biết cũng không thể giúp được gì.

Hôm nay như thường lệ, công việc dẫn dắt dung nguyên lực dạo quanh thân thể một lần nữa tuyên bố thất bại. Nhưng Lý Thường Nhân không quá thất vọng, hắn đang hồi tưởng lại quá trình tu luyện trước đó, tranh thủ trong khoảng thời gian hồi phục thể lực đến tổng kết kinh nghiệm một hồi.

Sau nửa ngày, Lý Thường Nhân chợt nhận ra có người đang đến bên giường bệnh của hắn. Ban đầu hắn tưởng đây là người thường xuyên chăm sóc hắn hằng ngày. Nhưng qua hồi lâu không thấy động tĩnh, hắn đã cảm thấy có điều là lạ.

Một lát sau, bên tai hắn bỗng có tiếng nữ tử bật khóc, dường như nàng vì quá thương tâm nên mới không kìm nén được. Kế đến là giọng nói của một nam tử đang ân cần an ủi, dù người này đã cố trấn tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra vài phần thất lạc.

Lúc này, Lý Thường Nhân mới hiểu rõ, hóa ra người đến thăm mình là cha mẹ của hắn ở kiếp này. Chắc có lẽ đám người Phong y sư đã nói ra tình hình của hắn với hai người bọn họ, dẫn đến tình cảnh như hiện tại.

Lý Thường Nhân chỉ có thể nằm im lắng nghe, thi thoảng mới cảm nhận được trên cánh tay có một vài giọt nước mắt rơi xuống. Hắn thở dài trong lòng, kiếp này hay kiếp trước hắn đều chưa từng làm tròn bổn phận của một người con có hiếu.

- Hai vị xin hãy bớt đau buồn.

Tiếng Phong y sư truyền đến từ phía đằng sau. Làm một y sư nhưng trơ mắt đứng nhìn bệnh nhân còn sống mà không có cách nào cứu chữa khiến hắn vô cùng hổ thẹn. Thái độ của hắn đối với cha mẹ của Lý Thường Nhân khá khiêm nhường, dù cho địa vị giữa hai bên chênh lệch rất lớn.

Cha của Lý Thường Nhân là một nam tử hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ cương nghị, khuôn mặt đã lờ mờ in dấu năm tháng. Nghe được tiếng nói của Phong y sư, ông vội cố gắng trấn tĩnh lại, không để cho bản thân thất thố. Đoạn ngoảnh đầu sang thận trọng nói với vị bên cạnh:

- Làm phiền Phong y sư.

Thân thể nữ tử đang quỳ gối bên giường bỗng run lên. Nàng ngẩng đầu nhìn người phía sau, miệng nghẹn ngào muốn nói gì đó.

Nét mặt của cha Lý Thường Nhân xấu hẳn đi. Đối diện gương mặt đẫm nước mắt của vợ, ông không nhịn được ngồi phịch xuống, hai tay ôm chầm lấy nàng, nơi khóe mắt đã rưng rưng. Có nỗi đau nào bằng cha mẹ tóc còn chưa bạc đã phải tiễn đưa đứa con bé nhỏ của mình về nơi chín suối?

Phong y sư biết mọi chuyện càng kéo dài càng khiến vợ chồng Lý gia thêm đau khổ. Hắn liền kiên quyết đến làm người xấu một lần.

Phong y sư từng bước đi tới đầu giường, trong tay của hắn đã có thêm một viên đan dược đen sì, to bằng hạt lạc. Dưới cái nhìn không đành lòng của hai vợ chồng Lý gia, hắn cẩn thận bỏ viên đan dược kia vào trong miệng của Lý Thường Nhân.

Trong não hải của mình, Lý Thường Nhân liên tục la hoảng. Hắn tuy không rõ mọi chuyện nhưng có thể khẳng định, thứ mà Phong y sư cho vào miệng của hắn chắc chắn không phải là đồ tốt lành gì. Hắn âm thầm kêu khổ, tại sao mọi chuyện đến nhanh như vậy?

Vốn hắn tưởng bản thân ít nhất còn thêm vài ngày nữa. Đến lúc đó hắn hẳn có thể hoàn thành việc dẫn dắt dung nguyên lực đi một vòng trong cơ thể. Khi dung nguyên lực bắt đầu tuần hoàn tự nhiên sẽ có dị trạng, bọn người Phong y sư chắc chắn sẽ nhận ra. Không nói bọn họ có cách hỗ trợ hắn sau đó hay không nhưng tiếp tục để hắn điều trị là chuyện có thể khẳng định. Chẳng qua sự việc chuyển biến quá đột ngột khiến cho bản thân hắn trở tay không kịp.

Mà thời gian qua lâu như vậy, vị cường giả thần bí kia mãi không thấy xuất hiện. Xem ra việc này chỉ có thể dựa vào chính hắn đến giải quyết.

Lý Thường Nhân nào dám chần chờ, lập tức vận chuyển Kim Quy Hộ Thánh Quyết. Dung nguyên lực xung quanh cơ thể hắn bị dẫn động nhưng quá mức nhỏ yếu nên không có ai nhận ra dị trạng.

Hắn điên cuồng thúc dục dung nguyên lực xuyên qua trong cơ thể, muốn nhanh chóng hoàn thành một vòng tuần hoàn. Trước kia hắn không cả gan dám làm như vậy. Thứ nhất, nó rất dễ xúc động thương thế, sẽ càng tăng thêm hỗn loạn trong cơ thể. Thứ hai, cảm giác đau đớn nó mang lại căn bản không phải là thứ con người có thể chịu đựng được.

Nhưng bây giờ Lý Thường Nhân làm gì có thời gian để nghĩ được nhiều như vậy. Không mau chóng làm ra hành động, hắn rất có thể sẽ chết. Hắn chết cũng không có gì đáng tiếc nhưng thù của Nguyễn Minh Tuấn làm sao báo? Chắc gì vị cường giả bí ẩn kia sẽ giúp hắn? Dù sao người chết thì hết giá trị, người ta còn cần phải nhớ tới hắn hay sao?

Lý Thường Nhân chỉ có thể cắn răng liều mạng. Trong đầu hắn phát ra đấu chí mãnh liệt, chưa bao giờ hắn khao khát sống đến như vậy. Bất tri bất giác, tâm linh của Lý Thường Nhân dường như nhận được một loại lột xác vô cùng vi diệu.