Chương 170: Ngang tài

Đế Hoàng Tôn

Chương 170: Ngang tài

Trên khán đài, những tiếng hít vào vang lên, cả đám thanh thiếu niên dại ra, chiến đấu thảm liệt vượt quá tưởng tượng của bọn họ, ngay cả quang tráo phòng hộ đã được chữa trị và gia cố nhưng lúc này tựa như quả bóng cao su liên tục phình lên, thường thường có lưỡng đạo kình khí bắn ra.

- Cái này vẫn là chiến đấu của Đệ nhất Bộ sao? Giao đấu giữa cường giả Bước thứ hai cũng không có lợi hại như vậy nha!

- Không sai! Trình độ bọn họ đã có thể so với cường giả mới bước vào Đệ nhị Bộ, công kích thậm chí còn ẩn ẩn vượt qua!

- Kết thúc trận so đấu đỉnh phong này, về sau Thiên Nguyệt chiến khó có thể kiếm được một trận đấu hay như thế này, thậm trí trong mấy trăm năm tới cũng khó có thể có được!

Mọi người chấn động không gì sánh được, chiến đấu tiến hành đến bây giờ, đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ, không ai biết kế tiếp còn gặp phải cái dạng tình huống gì.

- Ghê tởm!

Lý Minh nổi giận, gương mặt ẩn hiện gân xanh, dường như muốn xông tới liều mạng, thì một bàn tay đột nhiên đặt lên vai hắn, linh lực êm dịu truyền vào khiến hắn trở nên bình ổn, thanh âm của phụ thân cũng vang lên bên tai:

- Minh Nhi, có những việc cần phải giấu đi, không cần vì cơn giận nhất thời mà tự diệt bản thân!

- Phụ thân, con muốn đến nơi đó!

Hít sâu một hơi, Lý Minh trầm giọng đưa ra quyết định.

Trên không trung, Thiên Lý Minh đưa tay xé toạc chiếc áo của mình, để lộ ra toàn bộ phần thân trên vạm vỡ, kết hợp với đôi cánh màu đen khổng lồ cùng một bên mắt bị chột, càng khiến hắn trông có vẻ điên cuồng.

- Bằng hữu, quá sảng khoái!

Song dực lay động, thân hình của Thiên Lý Minh biến mất, trong nháy mắt đã xuất hiện ở vị trí mà Việt vừa mới đứng, đúng là vừa mới đứng, bởi không hề có dấu hiệu báo trước, thân ảnh hắn đã xuất hiện ở một vị trí khác.

- Tốc độ nhanh vậy sao?

Thiên Lý Minh kinh ngạc, thân hình lại một lần nữa biến mất.

Trong tầm mắt của mọi người, chiến đài rộng lớn ngay cả bóng người đều nhìn không thấy, chỉ nhìn thấy một những ảnh tử không ngừng lóe lên.

- Không ngạnh kháng mà chuyển sang so tốc độ sao? Sao tốc độ của tiểu tử kia lại nhanh như vậy chứ?

Tả Kiếm quay sang hỏi lão bằng hữu. Phi Mã Mục Trường nổi danh với tốc độ khủng khiếp, nhưng tên tiểu hắc mã kia không hề thua kém chút nào, thân pháp như vậy quá đáng sợ.

- Không phải thân pháp, hắn chỉ di chuyển đơn thuần mà thôi, nhưng tốc độ thì quá nhanh!

- Này lão Vân, hình như ta nhìn thấy bóng dáng của một con liệt mã thì phải, không không, đúng hơn là phần thân của phi mã. Nhìn tên tiểu tử này như hóa thành một gã Nhân mã vậy!

Lời nhận xét của vị trưởng lão Tả gia hoàn toàn chính xác, Việt đang thúc giục Nhân Mã Ấn liên tục di chuyển trên chiến đài, thực tế tốc độ của hắn vẫn thua đối phương một chút, chẳng qua nhờ Ma Kết Ấn mà chiếm được tiên cơ.

- Thiên Mã Hoành Không!

Thân ảnh Thiên Lý Minh đột ngột hiện ra, song dực bổ ra một gợn sóng âm lan tới một góc chiến đài, đúng lúc thân ảnh của Việt cũng hiện ra, bị đối phương đón đầu quỹ đạo di chuyển.

Huyết sắc ma văn như có sinh mệnh không ngừng phun ra hung sát khí, theo cánh tay trái của Việt cuồn cuồn dâng lên, những ngón tay dày trạt huyết văn như một chiếc kìm chặn đứng gợn sóng âm vô hình kìa.

Không khí chấn động kịch liệt dư kình bắn tứ tung, quang tráo phòng ngự rung chuyển dữ dội, đến lúc này đám thanh thiếu niên mới nhận ra Thiên Lý Minh vừa phát động công kích, đủ thấy một chiêu Thiên Mã Hành Không đáng sợ đến mức nào, không chút dấu vết.

Nhưng để đánh ra một kích này, Thiên Lý Minh cũng có chút dừng lại, Việt nắm bắt lấy cơ hội này, ngay lập tức cách không đấm ra một quyền, từ trong không khí nhanh chóng xuất hiện những ba động theo cường độ tăng dần, khi đến gần Thiên Lý Minh thì hóa thành một phong quyển khổng lồ gào thét.

Thiên Lý Minh dường như cũng đã biết trước, ngay sau khi xuất chiêu thì thân hình lại biến mất, trong chớp mắt đã lui ra ngoài mấy trượng. Nhưng phong bạo đột ngột chuyển hướng, không những không tán đi mà còn mạnh hơn cuốn về vị trí mới của Thiên Lý Minh.

- Cũng đọc được hướng di chuyển của ta sao?

Thiên Lý Minh không kịp né tránh, đại kích trong tay bổ tới, song dực cũng trợ lực vỗ mạnh, tạo ra một kích khổng lồ đánh thẳng vào trung tâm phong bạo, xé toạc nó ra làm trăm ngàn mảnh. Quyền kình tán loạn bay tứ tung, tự động ngưng tụ lại thành những tiểu phong bạo va vào quang mang phòng hộ chiến đài, ngay lập tức khiến quang tráo thủng lỗ chỗ.

Trên khán đài đông đảo tu giả Bước thứ nhất miệng lưỡi khô khốc. Nếu như không phải quang tráo này có khả năng tự chữa trị, hơn nữa mỗi lần đều gia tăng sức mạnh, thì e rằng những lần Thiên Nguyệt chiến tiếp theo khó mà đảm bảo diễn ra an toàn.

Song phương lại tiếp tục giằng co quyết đấu, Thiên Lý Minh với tốc độ khủng khiếp của mình, liên tục phát động thế tiến công tối mãnh liệt. Mà Việt thì thúc giục Nhân Mã và Ma Kết lưỡng ấn, không ngừng né tránh ra, hơn nữa bắt được cơ hội, trở lại lấy phản kích hung hiểm. Mọi người quan chiến chỉ nghe nghe thấy tiếng oanh kích, cùng với phong đài quang mạc một lần lại một lần rung chuyển.

Phanh!

Lúc này đây, chiến đài quang mạc trực tiếp bị xé rách, quyền kình và phong nhận hỗn hợp với nhau, hướng về thanh thiếu niên bốn phía mà trùng kích tới, hiển nhiên hai bên vừa phát ra sát chiêu của mình.

Đám thanh niên thiên tài rùng mình, vô số chiêu thức tung ra ngăn chặn dư ba của cuộc chiến, nhưng dù đã tung hết sức nhưng không ít người bắn về phía sau, miệng phun ra máu.

- Tất cả lùi ra khỏi đấu trường!

Thanh âm của một vị chưởng môn vang lên, đám thanh niên tuấn kiết nhanh chóng lùi ra bên ngoài quang tráo bao quanh đấu trường. Quang tráo này dủ là cường giả Bước thứ hai cũng không thể lay chuyển, công kích của hai người kia dù mạnh đến mấy cũng bị hấp thu mất.

- Mã đạp giang hà!

Trên chiến đài, Thiên Lý Minh một kích bổ tới, lại tiếp tục xuyên thủng quang tráo, nhưng đối thủ của hắn đã tránh thoát trong gang tấc. Tuy nhiên Thiên Lý Minh đã sớm có chuẩn bị, phán đoán phương hướng né tránh của Việt, lưng uốn lượn, song dực vỗ mạnh tạo ra một gợn sóng âm bổ vào khoảng không.

- Phi Mã Động Thiên!

Sóng âm mênh mông cuồn cuộn phô ra, dường như lãng tố cuộn trào mãnh liệt, lại dường như tòa kỳ sơn hiểm trở hướng phía đối thủ đè ép tới, phong tỏa toàn bộ không gian, vô phương trốn tránh.

Trong lòng Việt biết đã mất đường lui, lập tức cuồng quyền cách không phách tới. Hải dương bạo động, cao sơn đổ nát, quyền kình như một cơn bão quét đến trực tiếp phá hủy gợn sóng âm kia, tự nhiên bản thân phong bạo cũng hóa thành hồ quang nhỏ vụn tiêu tán.

Thân hình của Thiên Lý Minh chấn động, song dực vỗ một cái lấy lại thăng bằng, nhưng khiến không khí của đấu trường chao đảo, không ít kẻ thực lực chưa đủ phải nghiên mình, không thể trụ vững.

- Bằng hữu, giao chiến quả thực sảng khoái! Tuy nhiên thời gian cũng đủ, một kích phân thắng bại, thế nào?

Làm thiếu niên vương giả một đời, Thiên Lý Minh đương nhiên vẫn muốn lưu lại cho bản thân một con bài chưa lật để phòng ngừa bị người xem thấu thực lực, đối mặt bị động, chỉ là trận chiến này thực sự khiến hắn hưng phấn, mọi thứ đều ném hết ra sau đầu.

- Được, ta cũng muốn dùng đến sát chiêu tối hậu của mình!

Việt gật đầu đồng ý, Huyết hai bắt đầu có dấu hiệu bạo động, ma văn cổ lão chậm rãi ngưng tụ tại cánh tay phải, dường như toàn bộ lực lượng thiên địa đều tập trung về nơi đây.

- Bọn họ còn có con bài chưa lật?

- Hai gã này có phải là người hay không chứ?

Đám tu giả quan chiến triệt để chết lặng, chỉ cảm thấy cả đời này cũng không có gặp qua tu giả Đệ nhất Bộ lợi hại như vậy.

Nếu như nói thực lực hai người vừa thể hiện đã đủ sánh vai với cường giả Bước thứ hai bình thường, thì nếu tung ra con bài chưa lật, trảm sát cường giả Đệ nhị Bộ cũng không phải nói chơi.

- Rốt cuộc sát chiêu tối hậu của họ mạnh đến mức nào chứ?

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên chiến đài, thời khắc này không ai dám nháy mắt, vì sợ rằng sẽ bỏ qua thời khắc quyết định của trận chung kết.

Chờ đợi đến giờ phút này, lẽ nào uổng công sao?