Chương 169: Quyết chiến

Đế Hoàng Tôn

Chương 169: Quyết chiến

Song dực lay động, Thiên Lý Minh xuất hiện trên bầu trời, đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, đại kích trong tay mang theo khí thế khổng lồ bổ xuống. Không dài dòng tốn thời gian, vừa ra tay lập tức sử ra công kích cực mạnh.

Việt cũng không chịu thua kém, hung sát lệ khí ngưng tụ thành ma văn cuồn cuộn bốc lên, hắn chuẩn bị lao lên lấy cứng chọi cứng với đối thủ.

Ầm!

Thế nhưng chiến đài chấn động mạnh, tạo thành một cái khe nứt, chợt, không gian nơi Việt đang đứng trong nháy mắt kéo căng ra, sụp đổ hình thành một cái thiên địa lao lung, đẩy hắn nhốt trong đó.

- Thiên Địa Nhất Kích!

Cùng lúc đó, khí thế của Thiên Lý Minh cũng ập tới.

- Đây chính là cái gọi là quỹ tích vận động của thiên địa sao?

Việt hừ nhẹ, song thủ từ tốn đưa lên, các ngón tay theo đó chậm rãi nắm lại, hung sát lệ khí theo ma văn trên da thịt bùng phát dữ dội, lực lượng khủng bố theo đó nện lên lao lung của Thiên Lý Minh.

Hai cỗ lực lượng va chạm, lập tức khiến hư không vặn vẹo, chiến đài kinh lịch vô số trận chiến đấu cũng chỉ có chút bị hao tổn, vậy mà bị áp lực này cày ra một cái hố sâu, kình khí cuồng bạo khiến da đầu tê dại.

- Phong sinh...

Thân thể được tự do, một quyền thong dong đấm lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tới trước mũi kích của Thiên Lý Minh, phong mang đáng sợ tung hoành bát phương, khiếp sợ thế nhân.

-...Thủy khởi!

Phong bạo hung lệ đáng sợ cuốn theo huyết sắc linh lực khuếch tán cuồn cuộn như đại dương chi nộ, huyết lãng điên cuồng, dưới ánh mắt ngây dại của mọi người bổ thẳng vào đại kích.

Ầm ầm!

Không khí bạo động, lực va đập đáng sợ hình thành kình khí lành lạnh mắt thường có thể thấy được, phong đài quang mạc cũng chịu không nổi lực phá hoại của hai người kết hợp, bành trướng ra ngoài đến cực hạn, trong âm hưởng ba ba, xuất hiện từng đạo lỗ hổng thật nhỏ, kình khí tàn dư theo lỗ hổng lao ra, dường như một đạo quang trụ, liếc mắt nhìn lại cả chiến đài tựa như con nhím.

Quang tráo phòng hộ của chiến đài, vậy mà bị phá vỡ!

Xung quanh chiến đài có rất nhiều thanh thiếu niên thiên tài đang quan chiến, mắt thấy quyền kình khí kích bắn qua, thanh niên một đời đều kinh hô, thi triển ra tuyệt chiêu thủ hộ bản thân, một bước thối lui đến chỗ xa

- Quá đáng sợ, chỉ là kình khí dư ba để chúng ta toàn lực ứng phó!

Có thể nói chênh lệch giữa hai người trên đài với phần còn lại đã quá rõ ràng rồi, nhưng trực tiếp cảm thụ được sự chênh lệch đó lớn đến mức nào, trong lòng càng phát ra khiếp sợ.

Một góc chiến đài, chỗ ngồi của đội ngũ đến từ Cổ Nguyên quốc, một người đã từng có duyên gặp gỡ Việt một lần là Khoái kiếm Tiêu Phong, lúc này đang chìm trong ngỡ ngàng. Ngồi bên cạnh hắn chính là đại sư huynh của Thiên Sơn kiếm trang, Thiên Sơn công tử, cũng chìm trong hoảng sợ.

Lần này đám anh kiệt Cổ Nguyên quốc bọn họ tiến đến Thiên Nguyệt chiến với nhiệt huyết tràn trề, việc đột phá khiến họ có tự tin rất lớn, nhưng đến nơi này mới biết được bọn họ chẳng khác nào những đứa trẻ, may là qua được Tam quan khảo nghiệm, cũng đủ để sĩ diện với đời rồi.

Nhưng lúc này cảm thụ được sự khủng bố, bọn họ đột nhiên nhận ra suy nghĩ của mình thật ấu trĩ biết bao nhiêu, nhất thời một cỗ đấu chí hừng hực bừng lên, như ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ những yếu hèn trong lòng, Thiên Sơn công tử ánh mắt bắn ra hàn ý, trầm trọng lẩm bẩm:

- Ta phải đến nơi đó!

Trên chiến đài, hai đối thủ không hẹn mà cùng thối lui đến mấy chục thước, một lần đối chiêu vừa rồi ẩn chứa ý tứ thăm dò, cũng không phải lực công kích mạnh nhất của bọn họ.

- Khí động, đã chạm vào Bước thứ hai, đúng là lợi hại!

Lần đầu tiên Việt cảm thụ được áp lực thật lớn, nếu còn không liều mạng đem hết toàn lực ra để chiến, rất có thể thất bại, gã Thiên Lý Minh này rõ ràng không phải một con gà để hắn tùy tiện vặt lông.

- Nhất trọng thiên Thể tu thật không đơn giản, ngay cả Khí động cũng không thể khống chế!

Thiên Lý Minh chậm rãi nói, linh lực trong cơ thể vận chuyển cực nhanh, song dực mở rộng khiến khí thế không ngừng lên cao, từng đợt phong quyển xuất hiện khiến y phục bay phần phật, vô cùng lãng tử.

Ở phía đối diện, Việt cũng đồng dạng súc thế, xung quanh hắn trở nên vô cùng tĩnh lặng, còn ở trung tâm lệ khí quẩn quanh, khiến cho người ta có cảm giác như cả thiên địa đều quy về một mối.

Ầm!

Hầu như ở trong nháy mắt, hai người đều hướng đối phương phát động thế tiến công mãnh liệt.

- Lôi Đình Vạn Mã!

Đôi cánh khổng lồ màu đen vỗ một cái, chỉ thấy có chớp lam lóe lên, đó chính là màu sắc lôi điện, chỉ thấy thân hình hắn như tia chớp lao tới, đại kích trong tay hắn hóa thành điện quang cuồng phách, mang theo phiêu miểu chi ý, tốc độ nhanh vô cùng.

- Bình Thủy An phong!

Việt bước lên một bước, một quyền đánh ra, không khí tĩnh lặng đột ngột chuyển biến, chỉ thấy phong bạo điên cuồng gào thét, chỉ trong chớp mắt oanh thủng cả không khí phía trước, mang theo ý chí hủy diệt đánh tới.

Thình thịch!

Lôi đình cường liệt bá đạo cùng phong bạo mênh mông cuồn cuộn va chạm với nhau, cả luận võ đài run rẩy, mặt đài đá vụn bay lên, tạo thành trạng thái tĩnh quỉ dị, sau một khắc, không khí như nước sôi ba động kịch liệt, kình khí cuồng bạo hướng bốn phương tám hướng phóng xạ, ầm ầm nổ tung.

Dù mang lực lượng được xưng tụng có thể đánh thủng cả Nhất trọng thiên, nhưng Việt cũng dừng không được thân thể, bị khí kình chấn đến ngoài trăm mét, hiển nhiên một kích của Thiên Lý Minh không hề tầm thường.

- Một kích cùng song dực hoàn mỹ dung hợp thành nhất thể, hơn nữa mang theo ý chí lay động cả thiên địa, phong bạo cũng bị đánh tan! Bước thứ hai, quả nhiên không phải đùa!

Phía bên kia Thiên Lý Minh cũng không dễ dàng gì, hắn lùi ít hơn Việt cả chục mét, nhưng đấy là do có đôi cánh để giữ thăng bằng mà thôi.

- Ha ha, bằng hữu, kế tiếp sẽ là một kích mạnh hơn!

Thiên Lý Minh cười lớn, không còn là nụ cười mỉm hòa đồng nữa, mà là nụ cười có phần điên cuồng, phóng túng, mang theo nét đặc trưng của những kẻ thuộc về Phi Mã Mục Trường.

- Thiên Quân Vạn Mã!

Đôi cánh khổng lồ vỗ mạnh, những thanh âm gào thét hùng tráng như vọng về từ chiến trường cổ xưa, nơi thiên quan vạn mã chém giết khốc liệt, cảm giác bi thương tráng lệ này khiến người ta như quay cuồng, không thể nào phân biệt được phương hướng nữa rồi.

Đao Vô Tình lùi về sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiến đài, hắn biết rằng một kích này so với Vô Thức đao của hắn, còn khủng khiếp hơn rất nhiều, không cắt đứt thức cảm, mà điều khiến luôn thức cảm của đối thủ.

Công kích từ bốn phương tám hướng bổ tới, nhưng Việt không nao núng, hung sát khí hóa thành những cổ văn kỳ lạ cuồn cuộn bốc ra xung quanh, sinh linh đồ thán xua tan khí thế chiến trường, tạo ra tràng cảnh hỗn loạn nhưng cũng rất hòa hợp.

Chiến tranh nổ ra, sinh linh đồ thán, đó là chân lý muôn đời!

- Phong Sinh Thủy Khởi!

Việt tung ra một quyền, tứ đại ấn mang theo hung khí cuồn cuộn hóa thành bạo vũ hồng thủy ập tới phía trước.

Tạp sát tạp sát!

Một màn quỉ dị phát sinh, một kích của Thiên Lý Minh khí phách giang hà, hùng bá thiên hạ, thế nhưng mặc kệ mạnh mẽ ra sao, đều không thể phá vỡ huyết sắc cự lãng, tựa hồ như sóng nước thực thụ, có hiệu quả tự động tu bổ, không ngừng từ trong hư không hấp thu lực lượng, càng lớn mạnh hơn.

Thời gian chỉ qua một cái chớp mắt, mới thứ đồng thời bạo liệt, hỗn hợp lại với nhau, tạo ra một cơn lốc kình khí kinh khủng, điên cuồng bạo tạc.

Phanh!

Lưng dán tại phong đài quang mạc, trong miệng cảm giác ngọt ngọt, tơ máu từ khóe miệng ứa ra, lần đầu tiên Việt bị thương ở Thiên Nguyệt chiến này

Phía trên bầu trời, Thiên Lý Minh cố gắng lấy lại thăng bằng, trước ngực hắn y phục bị vặn nát để lộ ra những múi cơ như tạc tượng, có thể thấy rõ máu tươi không ngừng rỉ ra.

Kết quả, lại là bất phân thăng bại!