Chương 150: Mệnh Binh

Đế Hoàng Tôn

Chương 150: Mệnh Binh

Bình minh lên, khi những tia sáng đầu tiên của ngày mới bắt đầu hiện ra trên bình nguyên, cũng là lúc những tu giả bên trong Cổ Lưu thành lục tục đi ra.

Người tiến vào bên trong tương đối đông, nhưng người chờ ở bên ngoài còn đông hơn rất nhiều.

Cũng hoàn toàn dễ hiểu, thất phu vô tội hoài bích có tội, mỗi lần Cổ Lưu thành mở ra, không ít người giành được trân bảo linh quyết, sau một đêm trở thành một bậc cự phách, vì vậy khó trách người khác đỏ mắt thèm muốn. Giết người đoạt bảo xảy ra cũng là chuyện được dự báo trước.

Đặc biệt là mấy Thất phẩm tông môn, thiên tài không dễ bồi dưỡng ra, nếu chỉ vì một món trân bảo mà tông môn thiên tài bị đám dong binh giết chết, thì đúng là một hồi tại nạn. Lúc đó thì có đồ sát cả một dong binh đoàn, cũng khó mà bù đắp được tổn thất. Vì vậy người chờ ở bên ngoài tương đối đông.

- Dương Dạ, ở bên này!

Đám người của Tử Dương Tông vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của đại thiên tài Dương Dạ, lập tức lên tiếng gọi.

Những thế lực khác cũng như vậy, lần lượt tiếp đón thiên tài của tông môn mình, người nào người nấy mừng rỡ không thôi.

- Có ai thấy Ma Ưng đoàn trưởng của chúng ta đâu không?

- Còn Đại Hùng đoàn trưởng, sao vẫn không thấy ra?

- Tà Kiếm đoàn trưởng đâu rồi?

Trong không khí hân hoan mừng rỡ của đa số, thì vẫn tồn tại đâu đó những góc tối, những đoàn người chờ đợi thân quyến trong sự lo lắng buồn bã, bởi vì bình minh chuẩn bị qua, thành môn cũng chuẩn bị đóng lại, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng thân nhân đâu.

Thời gian có một chung trà mà như dài cả thế kỷ với những người này, tuy vậy đến tận phút cuối cùng, thân nhân vẫn không chịu xuất hiện, thành môn chậm rãi đóng lại, sự kiện Lưu Tông di địa lần này cũng chính thức kết thúc.

- Không! Không thể nào! Ma Ưng đoàn trưởng, sao có thể chết được?

- Ta không tin! Tà Kiếm lão đại đâu rồi?

- Là ai? Là ai giết chết Hùng đoàn trưởng? Là ai, ta muốn giết hắn!

Ma Ưng, Tà Kiếm và Đại Hùng là ba đoàn lính đánh thuê tương đối danh tiếng ở Trọng Lưu quốc, đương nhiên danh tiếng đó đều do một tay viên mãn giả tạo nên, nếu mất đi cột chống trời, rất nhanh sẽ bị những đoàn lính đánh thuê khác thâu tóm mất.

Ba vị viên mãn giả đồng loạt bỏ mạng bên trong Cổ Lưu thành khiến không ít người trong lòng nổi sóng. Bên phía trận doanh Tử Dương Tông, đám đệ tử cũng bàn luận sôi nổi.

- Không ngờ ba người đó cũng bị giết! Là ai có khả năng ra tay với ba vị viên mãn giả vậy?

- Lẽ nào là đại sư huynh!

Đám thiếu niên trẻ tuổi không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Dương Dạ, ngay cả hai vị trưởng lão hộ tống cũng như vậy. Nào ngờ Dương Dạ chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt có chút e ngại và sợ hãi nhìn theo một thân ảnh ở phía xa.

- Ba quyền, oanh sát ba gã viên mãn giả, hắn rốt cuộc là ai vậy?

Kẻ trong miệng Dương Dạ đương nhiên chính là Việt.

Vừa ra khỏi Cổ Lưu thành, hắn lập tức theo đoàn người rời đi, không khí đón tiếp thân thương này vốn không dành cho hắn, mà bản thân hắn cũng khá dị ứng với bầu không khí này. Tốt nhất tìm một chỗ nghỉ ngơi mới là vương đạo.

Rời khỏi bình nguyên Cổ Lưu, đi thêm nửa ngày mới tới được một tòa thành nhỏ có tên gọi Tiểu Nhạc thành.

Bên trong phòng trọ, Việt lúc này đang ngồi xếp bằng, hai mắt nhằm nghiền, chậm rãi thấu thị cảnh tượng bên trong Huyết Hải.

Mỗi một đạo linh lực huyết sắc, giống như một sợi xích thần, giăng ngang trên bầu trời Huyết Hải, tạo nên một mạng lưới chằng chịt như mạng nhện vậy.

Khi tu giả bước vào viên mãn Đệ nhất Bộ, linh lực sau quá trình dài tẩy luyện ngưng tụ sẽ lột xác đạt đến hình thái linh lực tinh khiết nhất, chất lượng và cường độ cũng cao nhất. Những sợi linh lực đầu tiên được hình thành sau khi lột xác, chất lượng gần như đạt tới hoàn mỹ, mà sau này không bao giờ tu giả có thể ngưng luyện ra, được gọi là "linh nguyên’’, tức là "bản nguyên linh lực".

Vốn dĩ đạt đến viên mãn, hoàn thành bốn trình tự, là có thể tiến hành trùng kích Bước thứ hai, đó là nhận thức chung của mọi người. Chỉ có điều, muốn đi xa trên tu luyện chi lộ, sau khi đạt đến viên mãn, có thể lựa chọn một hướng đi khác, đó là trùng kích vào trình tự đặc biệt, được gọi là Cực cảnh.

Muốn tiến vào Cực cảnh, khi mới đạt tới viên mãn, phải lập tức giữ lại "linh nguyên", không được phép sử dụng chúng, sau đó tiến hành ngưng luyện chúng thành hình dạng của thần binh lợi khí, được gọi là Mệnh Binh.

Mệnh Binh này, giúp cho quá trình sử dụng linh lực sau này trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, hơn nữa chất lượng linh lực cũng không giảm sút theo thời gian. Càng quan trọng hơn, sau này có thể dung hợp phôi thật của binh khí vào, trở thành chân chính bản mệnh pháp bảo, gặp thần giết thần.

Đương nhiên, xác suất ngưng luyện thành công vô cùng thấp, chỉ có những người có thiên phú cực cao, hoặc có khả năng khống chế đối với linh lực đặc biệt tốt, mới có thể thành công.

Vì vậy mà khí đạt đến viên mãn, đám tông môn đệ tử có thiên phú đều tìm cách thu về những thiên tài đị bảo có thể gia tăng khả năng khống chế linh lực, như Ngưng Linh quả mà Kinh Nhật công chúa và Nguyệt Đao nữ từng dự định đoạt về trong Phần Thiên Mạc.

Với người khác thì đây thực sự là vấn đề lớn, nhưng với Việt thì dễ như ăn cháo, bởi vì những linh lực này, vốn dĩ là một phần của cơ thể hắn, do thế giới thể trực tiếp sinh ra, đương nhiên có thể hoàn mỹ chưởng khống.

Đương nhiên, mục đích của hắn cũng khác mọi người, hắn ngưng tụ Mệnh Binh, không phải để gia tăng khả năng chưởng khống linh lực, mà muốn có một bảo vật làm căn nguyên, trấn áp thế giới thể.

Vấn đề với hắn lúc này, là hình dạng của bản mệnh binh khí, nên chọn hình dạng gì đây?

Đây là vấn đề nghe qua thì thấy vớ vẩn nhưng đặc biệt quan trọng.

Đại đa số tu giả sau khi tế luyện linh nguyên thành "Mệnh binh", đều sẽ chọn những hình dáng giống với Linh binh, chỉ có cả hai bên đồng tâm nhất trí, thì mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất. Một kiếm khách mà bản mệnh linh binh lại là đao thì coi như chiến lực giảm đi chín thành rồi.

Đương nhiên, hình dạng có khác nhau, nhưng cũng không phải là không điều động được các loại vũ khí khác, chẳng qua phải trả một giá mà thôi.

Hơn nữa bời vì bản mệnh binh khí một khi đã thành hình thì gần như không thể thay đổi chủng loại, đã mang hình dạng của kiếm thì sau này không thể biến thành đao được, muốn thay đổi thì chỉ có thể phá hủy nó, mà bản mệnh linh binh bị hủy, thì tương đương tự hủy căn cơ của mình.

Chẳng hạn như một kiếm khách ngưng tụ linh nguyên thành kiếm phôi, sau đó dung nhập một thanh thần kiếm vào, sức chiến đấu sẽ tăng nhiều lần. Nếu thần kiếm vỡ, chỉ cần thay một thanh khác là xong, nhưng nếu kiếm nguyên vỡ, thì không khác nào trở lại thuở sơ khai.

Vì vậy lựa chọn hình dạng bản mệnh linh bảo là rất quan trọng.

Với bản thân hắn thì không có thiên về loại binh khí nào, đối với hắn thì chúng đều là dụng cụ để sát sinh mà thôi, cái gì mà kiếm đạo, đao đạo hay thương đạo, không liên quan gì đến hắn hết.

Còn theo Nguyên Sơ cổ kinh, thì dùng linh nguyên tế luyện ra các loại thần khí nguyên thủy thì uy lực lại càng lớn, bởi vì chúng vốn dĩ mang dấu vết đại đạo thuở sơ khai, vô cùng huyền ảo và phức tạp.

Đương nhiên, quan điểm này hắn không mấy đồng tình, lẽ nào ngưng luyện ra kiếm, đao thì không thể thành đạo hay sao?

"Nên lựa chọn cái gì đây..."

Việt tập trung suy nghĩ trong một thời gian rất lâu, cuối cùng đôi mắt hắn đã sáng rực, bởi hắn đã có lựa chọn cho riêng mình.

- Ta sẽ đem linh nguyên ngưng tụ thành Trống đồng!

Không phải do hắn nhất thời xúc động, mà hắn đã suy nghĩ rất lâu, cũng không bởi vì hắn thích văn minh Việt cổ, mà trọng yếu hơn Trống đồng chính là bảo khí thần bí nhất trong lịch sử Bách Việt xa xưa.

Trống đồng, nó tồn tại trong suốt chiều dài lịch sử của người Việt cổ, cho dù có sơn băng địa liệt, thay đổi vương triều, chư hầu cùng xuất hiện, Kinh Dương vương nhất thống được Bách Việt đi chăng nữa... thì Trống đồng cũng không thay đổi, nó chính là Việt cổ Thần khí, là Thánh vật của quốc gia.

Dựa theo những gì Việt đã trải qua, e rằng Bách Việt thuở xa xưa có rất nhiều điều thần bí, không ngượng mồm khi nói rằng, cổ sử Việt Nam còn có nhiều bí tân.

Hồng Bàng là một thời đại vô cùng thần bí, nó đã dần dần bị dòng sông năm tháng làm mai một dần, nhưng từ một số manh mối tìm thấy được, e rằng người thượng cổ đã từng nắm giữ lực lượng phi phàm, thậm chí vô thượng.

Mà "Trống đồng" chính là đồ vật thần bí nhất được truyền thừa từ thời kì đó, do đó được Việt đặc biệt coi trọng, Thánh vật tồn tại xuyên suốt lịch sử Bách Việt, thì hắn đương nhiên phải chọn nó là "bản mệnh linh bảo".

Giải quyết được một vấn đề, lại một vấn đề khác sinh ra, Trống đồng cũng có nhiều hình thái, nên chọn loại nào đây?