Chương 144: Lưu Tông

Đế Hoàng Tôn

Chương 144: Lưu Tông

Đắc thủ giết người, thành công đoạt được bảo vật, Lan Nhi vốn dĩ cao hứng không thôi, chỉ cần bước vào Đệ nhị Bộ, trở thành khai tông lập phái lão tổ, lúc đó cần gì phải nhìn sắc mặt ai chứ.

Không ngờ lại có người nấp ở bên cạnh quan sát, khiến nàng có chút kinh hãi, sợ rằng bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau, công sức của mình bỏ ra, lại thành toàn cho người khác.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy đối phương, phát hiện ra chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, Lan Nhi không khỏi thở nhẹ một hơi, đúng là lo quá hóa sợ. Nhưng ngay lập tức, gương mặt nàng trở nên lạnh ngắt, trong mắt sát ý vô hạn gằn giọng nói:

- Tiểu tử, không biết sống chết! Ngươi cứ rúc ở một bên còn tránh được một kiếp, giờ dám bước ra, chính là tự gây nghiệt không thể sống!

- A, ngươi có chắc chắn lưu lại được mệnh của bản thiếu gia?

Việt có chút buồn cười nhìn nữ nhân này một cái, thực ra thì tu vi của đối phương không sai, Linh Phách trung kỳ, cũng có thể coi là một nhân vật, chỉ có điều đặt trước mặt hắn, chút thức lực như vậy dù là rác rưởi cũng không bằng.

- Nếu như ngươi là thiên tài Nam Phong bảng, lão nương còn e ngại ba phần, chỉ có điều ở Lam Nguyệt quốc này có thiên tài nào mà ta chưa nhìn qua bức họa. Cỡ như ngươi ta giết như giết chó!

Nữ tử Lan nhi cười gằn hướng gã thiếu niên trước mặt đi tới, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường. Tên tiểu tử trước mắt này tuổi còn trẻ như thế, có thể đạt đến tu vi Linh Luân viên mãn liền đã là cực hạn, nói gì đến Linh Phách. Lấy tu vi Linh Phách trung kỳ của nàng, thu thập một gã Linh Luân, còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay.

- Tiểu tử, nhớ kỹ, ra tay giết ngươi là Đoản đao Lưu Lan Nhi, miễn cho xuống Âm Tào Địa Phủ phải làm một con quỷ hồ đồ!

- Giết ta như giết chó? Ta cũng phải căng mắt ra nhìn xem ngươi làm sao giết nổi bản thiếu gia đây!

- Tiểu tử, tự tìm đường chết! Đoạn Phong cửu trảm!

Chỉ trong nháy mắt Lan Nhi chém ra chín đao, hóa thành chí đạo đạo kình gào thét hướng về phía trước mà chém tới, hoàn toàn ngăn chặn mọi đường rút lui của Việt.

Không khí cuồn cuộn bạo tạc, mặt đất không ngừng sụp đổ!

- Đây chính là lực lượng của ngươi? Rác rưởi!

Việt nở nụ cười nhạo, đồng dạng là Linh Phách trung kỳ, nhưng thực lực như vậy không thể sánh được với bất kỳ mạo hiểm giả nào ở Trấn Mạc thành, cũng không biết phải nói sao trước sự yếu nhược này.

Hắn cũng không sử dụng đến loại linh thuật gì, bàn tay khẽ động, ngưng thành quyền đấm ra, chỉ một quyền trực diện, nhưng lại tạo ra tiếng gầm khủng bố như thủy triều, chỉ trong nháy mắt, chín đạo đao kình hoàn toàn bị phá diệt.

- Cái...cái gì thế này? Làm...làm sao có thể?

Lan Nhi hai mắt trừng lớn, trong lòng kinh hãi không thôi. Một thức Đoạn Phong cửu trảm, chính là tuyệt học đáy hòm của nàng, chín đạo đao kình liên hợp giảo sát, góc độ hoàn hảo, lực đạo khủng bố, dù là Linh Phách hậu kỳ nếu không cẩn thân, đều sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nhưng tiểu tử này, tại sao lại...

- Còn muốn giãy giụa gì nữa không? Nếu không có thủ đoạn gì khác, để bản thiếu gia tiễn ngươi lên đường!

- Ngươi... ngươi không được qua đây!

Lan Nhi vô ý thức lui một bước, thanh âm hơi có chút phát run, làm gì còn có khí thế không ai bì nổi trước đó. Bộ dáng lúc này không khác gì một thiếu nữ nhà lành sắp sửa bị người ta làm nhục vậy.

- Xem ra là không còn có thủ đoạn nào khác, vậy liền ngoan ngoãn xuống Địa Ngục đi thôi!

- Không... không muốn giết ta, không muốn giết ta...

Giờ khắc này, Lan Nhi triệt để luống cuống, một quyền của đối phương thật sự quá mức rung động lòng người, chấn động đến mức nàng không dấy lên được một tia kháng cự, liền bản thân sát chiêu đáy hòm đều chịu không được đối phương tùy ý đấm một quyền, hắn nếu thật sự động thủ, dù có mười người như bản thân cũng tuyệt đối không thể nào chống lại.

Chỉ có điều đối phương mặt không đổi sắc, chậm rãi tiến lên, mỗi một bước đi, liền tựa như đạp ở trong lòng Lan Nhi, rõ ràng đối phương không tản mác ra uy áp gì, nhưng lại có một cỗ áp lực khủng bố, để cho nàng nhất thời không thở nổi.

- Công...công tử, ta nguyện giao... ta nguyện giao ra Lưu Tông Dẫn...

Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn ba mét, Lan Nhi cũng không thể chịu nổi áp lực tử vong khủng khiếp như vậy, từ trong không gian chứa đồ lấy ra một chiếc hộp nhỏ làm bằng bạch ngọc.

- Lưu Tông Dẫn là thứ quỷ quái gì? Có thể đổi được mạng của ngươi sao?

Việt tỏ ra không mấy quan tâm, nắm quyền ngưng tụ lại, chuẩn bị tàn nhẫn xuống tay với mỹ nhân này.

Lan Nhi có chút mộng, tiểu tử này thế mà không biết đến Lưu Tông Dẫn, hắn làm thế nào tu đến cảnh giới này? Bất quá đây không phải vấn đề cần quan tâm, trước mắt vẫn phải giữ được mạng sống cái đã.

- Công tử, Lưu Tông Dẫn chính là chìa khóa tiến vào Lưu Tông di địa!

- Lưu Tông?

Nhìn bộ dáng có vẻ không mấy kiên nhẫn của đối phương, Lan Nhi có cảm giác muốn khóc, tên tiểu tử này làm sao mà Lưu Tông cũng không biết vậy?

- Công...công tử, Lưu Tông di địa là phế tích của một đại tông môn diệt vong cách đây hai trăm năm, Trong Lưu quốc Lưu Tông. Lưu Tông khi đó từng là một Lục phẩm thế lực cực kỳ mạnh mẽ, so với Tam đại đế quốc cũng thua kém không nhiều, vậy nên bên trong mảnh di địa đó tồn tại rất nhiều cơ duyên, linh binh, linh quyết..., thậm chí vượt qua tuyệt phẩm linh binh, tuyệt phẩm linh thuật cũng xuất hiện!

- Siêu việt tuyệt phẩm? Cái này là tin đồn?

Việt khẽ nhíu mày, vượt qua tuyệt phẩm là khái niệm gì, hắn không quá rõ ràng, nữ nhân trước mặt lại càng không rõ, từ đó có thể thấy được lốm đốm giá trị, vậy mà lại có thể đạt được bên trong di địa kia?

- Công tử, đó là sự thật trăm phần trăm. Thất phẩm thế lực Lưu Sa Môn, tổ sư trước kia chỉ là một gã mạo hiểm giả mà thôi, nhưng sau khi tiến vào di địa đạt được một bộ linh quyết, nhờ đó bước vào Đệ nhị Bộ, trở thành khai tông lập phái tổ sư, đúng là một bước lên giời! Hơn nữa bên trong di tích linh khí cũng nồng đậm hơn, tu luyện một ngày trong đó bằng mười ngày bên ngoài!

Nghe đến đây, Việt cảm thấy có chút động lòng, có thể khiến một vị mạo hiểm giả tiến vào Đệ nhị Bộ, nhất định phải vượt qua tuyệt phẩm.

- Nếu thức sự lợi hại như vậy, e là đã bị mấy Thất phẩm thế lực liên hợp chiếm đoạt rồi chứ?

- Công tử có chỗ không biết, mảnh di địa này năm năm mới mở ra một lần, hơn nữa được bao phủ bởi một loại cấm chế đặc thù, may ra có Lục phẩm thế lực mới có thể khai mở,Thất phẩm thế lực căn bản không đủ khả năng, nhưng Lục phẩm thế lực lại không vừa mắt mảnh di địa này. Chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là Lưu Tông Dẫn này. Ai có Lưu Tông Dẫn, mới có thể tiến vào bên trong di địa. Lần mở ra gần nhất, chính là sau đây nửa tháng!

Lan Nhi cầm hộp bạch ngọc chậm rãi đưa tới, giọng nói du dương như tiếng đàn tràn ngập dụ hoặc, ngay khi thấy đối phương có vẻ như lâm vào trầm tư, thì nàng ta đột nhiên xuất thủ, một thanh đoản đao xuất hiện đẩm thẳng vào ngực đối phương.


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!

Ngay khi cự ly giữa mũi đao và ngực của Việt chỉ còn ba tấc, một bàn tay trắng nõn đã chờ sẵn, chỉ việc bắt lấy cổ tay của Lan Nhi, dùng sức khẽ bóp.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt đứt gãy như tiếng pháo trúc cùng tiếng kêu rên ly tâm liệt phế đồng thời vang lên, đau đớn kịch liệt khiến cho Lan nhi không thể kiềm chế, bàn tay sắp sửa rời ra đến nơi, thanh đoản đao cũng theo đó mà rơi xuống.

- Giờ ngươi chết cũng không thể oán bản thiếu gia ta!

Việt nở nụ cười lạnh, nằm quyền tiếp tục ngưng lại.

- Công tử, ta sai rồi, ta biết lỗi rồi, van cầu ngươi, cho ta một cơ hội... Chỉ cần ngài không giết ta, tiện thiếp có thể vì ngài làm bất cứ chuyện gì...

Ánh mắt của đối phương khiến Lan Nhi sợ hãi, lập tức quỳ xuống đau khổ cầu khẩn, mặt như lê hoa, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu, quả nhiên nhìn thấy là yêu. Thế nhưng thủ đoạn vẫn chưa hết, đột nhiên, y phục rơi xuống, một đôi bạch thỏ trắng nõn cự đại lập tức nhảy ra, sự dụ hoặc này căn bản không thể chống cự.

Nhưng mà chờ đợi nàng lại một chưởng vô tình, trực tiếp oanh vỡ nát bọ ngực đầy tự hào của nàng, đến tận lúc chết đều không minh bạch, đối phương tại sao có thể nhẫn tâm như vậy, có thể lạnh lùng hạ sát thủ một mỹ nhân yểu điệu. Dạng mao đầu tiểu tử này, không phải đều là huyết khí phương cương, căn bản không thể chống lại dụ hoặc sao?

Việt không thèm nhìn lấy mỹ nhân thêm một lần, chậm rãi nhặt chiếc hộp bạch ngọc lên mở ra, bên trong có một chiếc chìa khóa lam sắc bằng lòng bàn tay có vẻ cổ xưa, trên thân còn khắc ba chữ nhỏ: ‘Lưu Tông Dẫn’.

- Mỡ dâng đến tận miệng, nếu không đớp thì thiên lý khó dung, Lưu Tông di địa này phải đi một chuyến!