Cưng Chiều Vợ Bất Lương

Chương 4 Nhà

Lạc Y nằm mốc meo trong viện hơn 1 tháng cuối cùng cũng được xuất viện.
Hơn 1 tháng, không hề có người thân, bạn bè đến thăm, chỉ có lão quản gia thường xuyên đến xem cô. Hôm nay cô xuất viện cũng không có ai đến đón. Ai không biết còn tưởng cô là cô nhi.
Lạc Y cười thầm, nhìn chiếc Daewoo Matiz màu đen bình thường nằm lẳng lặng trước cửa bệnh viện. Những tháng ngày bình lặng của nàng cũng phải kết thúc rồi.
Tâm trạng của cô lúc này có thể hình dung như quân lính lên ngựa ra chiến trường vậy. Không hề có đường lui. Không hề có lựa chọn.
Cái gì đến thì cũng sẽ đến. Lúc này cô không thể quay đầu bỏ trốn, thù chưa báo oán chưa trả sao có thể làm rùa rụt đầu.
Chiếc xe rốt cuộc cũng lăn bánh mang theo một cô gái xinh đẹp bắt đầu cuộc hành trình có lẽ sẽ có nhiều nguy hiểm.
Lạc Y gục đầu vào của xe ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp có phần quen thuộc qua tấm kính trong suốt. Không ai biết cô, quan tâm cô. Thành phố này có nàng cũng được, thiếu đi nàng cũng chả sao.
Hiện tại thì đúng, Nhưng tương lai thì chưa chắc.
Cô sống lại không chỉ báo thù. Cô vẫn chưa bị thù oán làm cho mờ mắt. Cô biết cô cũng phải sống cho mình, cô muốn làm một cái gì đó cho bản thân bù đắp cho kiếp trước.
Là gì?
Ước mơ.
Hoài bão.
Và... cả tình yêu.
Đúng vậy. Cô sẽ làm tất cả những gì mình thích. Nghĩ đến đây tâm trạng Lạc Y ít nhiều cũng cảm thấy tốt hơn. Có điều không được bao lâu cô vẫn phải quay lại thực tế đầy sóng gió.
Chiếc ô tô hết đỗi bình thường dũng lại trước ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy như lâu đài trong truyện cổ tích. Và cô được gắn cái mác công chúa bởi có thể ở trong căn nhà ấy, để chịu sự tính toán, ghen ghét của phù thủy. Có điều, công chúa xinh đẹp trong truyện cổ tích cuối cùng sẽ gặp được bạch mã hoàng tử. Còn cô thì chỉ được thêm cái danh độc ác.
Đời không như là mơ.
Đi trên con đường nhỏ dẫn vào nhà chính, trong lòng Lạc Y trăm ngàn cảm xúc.
Trước đây, nơi này đã cho cô rất nhiều thứ.
Kí ức đẹp đẽ.
Hạnh phúc gia đình.
Tình yêu ngọt ngào mà mọi cô gái đều mơ ước.
Nhưng những thứ nó cướp đi còn nhiều hơn thế.
Nhà.
Cô về nhà rồi.
Trước cánh của uy nghiêm của Lạc gia, một ông lão khoảng chừng gần 50, khuôn mặt nghiêm nghị đứng ở đó. Vừa thấy Lạc Y, ông lão vội đi lên, kính cẩn cúi người.
- Tiểu thư! Cô đã về.
- Ừm! Quản gia, cảm ơn ông.
Lạc Y nhẹ nhàng cười lễ phép trả lời. Dù sao trong thời gian cô ở bệnh viện, lão quản gia đã rất quan tâm cô. Nhớ lại kiếp trước, ông ấy đối xử với cô cũng rất tốt, tốt hơn nhiều so với cái người cô gọi là '' cha'' kia.
Trong phòng khách to lớn bày biện nhiều thứ đồ đắt tiền, thoạt nhìn có chút dung tục. Trên ghế sa lon, một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo. Đó chính là ba cô - Lạc Khê, chủ tịch tập đoàn Lạc Thị.
Lạc Thị không phải là một tập đoàn lâu năm, nó chỉ mới bắt đầu từ khoảng 15 năm trước, phát triển đến hiện tại thì cũng chỉ là một tập đoàn nhỏ, không có gì đặc biệt. Lạc gia cũng chỉ là hạng tam lưu trong giới thượng lưu.
Lạc Khê thấy cô cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, hờ hững hỏi:
- Đã về rồi sao?
- Vâng.
Hai cha con đối đáp với nhau khách khí như người ngoài, không nhìn ra một tia tình cảm.
Đúng lúc này, Lạc Mộng Tiềm từ trên lầu đi xuống. Vừa thấy Lạc Y đứng trước cửa liền nhíu mày, nhưng rất nhanh liền thu lại cảm xúc, tươi cười vội vã chạy xuống nắm lấy tay nàng, một bộ như em gái nhỏ làm nũng áp đầu vào cánh tay nàng giận dỗi hỏi:
-Chị! Sao chị về mà không báo với em một tiếng để em đi đón. Mấy hôm nay chị không có ở nhà, em đều sắp buồn chết rồi!
Người ngoài nhìn vào thì là chị em yêu thương nhau. Nhưng chỉ có Lạc Y biết, Lạc Mộng Tiềm nói ra lời này cả hai người đều cảm thấy ghê tởm.
Chư Hiểu Lệ từ trong bếp đi ra, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt nên nhìn trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, trên tay bà còn bưng một đĩa hoa quả mới gọt. Đúng hình tượng của một người vợ hiền lương thục đức. Nhìn thấy cô, việc đầu tiên mà bà ta nói không phải hỏi về vết thương của cô mà là kể công của em gái thân yêu.
- Y Nhi! Con về rồi à. Con biết không. Mấy hôm nay con nằm viện, Mộng Tiềm ngày nào cũng lo lắng cho con. Đến nỗi nhiều lần còn không ăn cơm. Con xem xem, con bé gầy đi bao nhiêu rồi kìa.
Lo lắng cho nàng mà gầy đi.
Ha ha. Nực cười.
Lời này cũng có thể nói ra. Người bị thương nằm viện là nàng. Bà ta chưa hề quan tâm nàng mà chỉ biết Lạc Mộng Tiềm. Hơn nữa, Lạc Mộng Tiềm hận không thể giết cô được lại sẽ lo lắng cho cô.
Bọn họ diễn một vở hài kịch muốn mời cô tham gia thi cô cũng không thể từ chối.
Có điều vở hài kịch của bọn họ chẳng bao lâu nữa sẽ biến thành bi kịch.
Sớm thôi.
Lạc Y nắm lấy tay Lạc Mộng Tiềm trên mặt đều là cảm động còn có cưng chiều.