Chương 167: Tự tay nhúng chàm

Bạo Chúa (Viết Lại)

Chương 167: Tự tay nhúng chàm

- Như vậy tao sẽ phải giết chúng mày, một cách thật chậm rãi và đầy đau đớn đó, chúng mày biết không?

Chữ không vừa mới vang lên, thì hình ảnh của Vera đã tan vào không khí! Cô lao vọt tới gã cướp gần nhất, ghìm hai chân xuống đất, xoay hông tung ra một cú đấm tay trái.

Vào thẳng đầu con ngựa!

Pọp!

Tiếng sọ vỡ, óc tươi trộn lẫn cùng máu phọt ra, bao trùm khắp cẳng tay của Vera. Máu nóng dính lên gương mặt của cô, khiến cho vẻ mặt xinh đẹp như thiên thần đó, giờ tàn ác như lũ ác ma địa ngục!

Con ngựa chết quá nhanh, khiến cho tên cướp ngồi trên chưa kịp phản ứng gì thì đã ngã nhào xuống đất rồi. Vera không hề tấn công. Cô còn lùi một bước, nhường cho kẻ đó đứng lên đầy chật vật, trong lúc đồng bọn gào lên.

- Tấn công!

Cyrax lập tức bế thốc Gatrix lên, lao vụt ra khỏi vòng vây như một con báo săn. Điều này khiến lũ cướp không khỏi lác mắt, khi một kẻ đồ sộ như thế lại có thể chạy với tốc độ kinh khủng như vậy!

- Ồ, cường độ thân thể của cậu khá hơn nhiều rồi nè!

- Đúng vậy! Tiếc là hôm nay tôi không được kiểm nghiệm!

Cyrax mang theo Gatrix chạy đi một đoạn ngắn, rồi thả con Goblin xuống. Hành động này làm toán cướp không khỏi khó hiểu, khi cô nàng kia rõ ràng đang câu giờ cho bọn họ bỏ trốn, vậy tại sao chúng lại ngồi phịch xuống đất thế kia?

Trong cái bộ óc đã bị rượu, đàn bà và sức mạnh làm nhão đó, chúng thấy mừng khi con mồi "tự giác" xếp hàng chờ chết!

Cyrax vòng hai tay qua đầu gối, nhìn về phía cô nàng đang tả xung hữu đột giữa đám người. Gã quay sang hỏi Gatrix.

- Tại sao anh lại phải cản cô ấy lại?

Gatrix thở dài, nhìn xuống hai bàn tay.

- Cậu giết người nhiều không Cyrax?

- Cũng không ít!

Cyrax nghiêng đầu, từ chối cho một con số cụ thể. Thế nhưng dựa vào sự bình thản của gã khi thấy máu đổ, và thái độ hời hợt lúc nói tới chuyện giết chóc, Gatrix có thể khẳng định con số đó không dưới hàng chục. Và nó phải kéo dài liên tục trong một thời gian dài, để tâm lý của gã ta có thể điều chỉnh thành trạng thái này.

- Chuyện giết chóc, nói thì rất dễ. Chúng ta thích lắng nghe những câu chuyện chiến đấu, bởi nó kích thích dòng máu dã thú ẩn sâu trong tâm hồn. Trước mỗi "người", luôn là một "con", và giết chóc khiến cho phần con thức tỉnh. Suy cho cùng thì bản thân sự giết chóc cũng là một hành động đi ngược lại với văn minh rồi.

- Giết chóc vì sinh tồn thì không tính đúng không?

Gatrix ngừng lại đôi chút, rồi gật đầu.

- Cứ cho là như vậy đi! Động vật không có tư duy, thế nên chúng có thể thoải mái sát sinh mà không phải mang theo bất cứ gánh nặng gì trong tâm hồn. Chúng ta nói rằng giết chóc vì sinh tồn, có điều thực chất là do những con vật không có đủ trí tuệ để biết nỗi đau ấy mà thôi!

Gatrix búng một viên sỏi trong tay ra xa, rơi xuống một mảng đất gần đó.

- Còn với chúng ta, nhũng kẻ có trí tuệ phát đạt, thì sự ám ảnh sau khi tự tay kết liễu một sinh linh thật sự không phải chuyện vui vẻ gì cho cam! Chúng ta sẽ ghi nhớ mãi ánh mắt rơm rớm của kẻ sắp chết, quyến luyến với trần gian. Chúng ta không thể quên được dòng máu nóng tanh tưởi bắn ra, khi lưỡi dao hạ xuống và linh hồn bay lên.

- Cho tới khi tâm trí chúng ta thích nghi! Hoặc là vỡ nát!

Gatrix ngẩng đầu lên nhìn Vera.

- Phải, cho tới khi nó thích nghi!

...

Mười tên cướp còn lại bủa vây lấy Vera, vung vũ khí lên chém xuống. Nhưng tất cả những thú chúng cầm trong tay đều chỉ là vũ khí ngắn, và chân của ngựa thì lại cao, thế nên Vera chỉ việc hạ thấp người xuống là cô có thể né tránh rất nhiều đòn nguy hiểm.

Không chỉ vậy, không gian xung quanh một người chỉ có hạn, trong khi hình thể của lũ ngựa lại lớn, thế nên chỉ có bốn năm gã là có thể tấn công một cách hữu hiệu tới Vera. Những kẻ còn lại chỉ biết cầm cương, chạy lạch bạch bên ngoài, miệng quát mắng gấp gáp.

Vera thụp người xuống, né một cú bạt đao sượt qua đỉnh đầu. Tóc của cô chỉ là do ma lực ngưng tụ thành, thế nên khi bị chém đứt, chúng mau chóng tan vào trong không trung, và một bộ tóc mới lại mọc dài ra.

Cô đưa tay, bắt lấy cổ tay của kẻ đó, kéo giật khỏi ngựa. Một kẻ khác điều khiển ngựa chồm lên, định gõ móng xuống dẫm nát người Vera. Cô chỉ đơn giản là cầm tên cướp vừa lôi xuống lên đỡ trước mặt.

- Không không ặc ặc!

Những chiếc móng ngựa cứng chắc, nặng nề nện thẳng xuống lồng ngực đã được đấu khí bảo hộ của tên cướp. Vera có thể nghe thấy tiếng xương ngực của hắn ta vỡ vụn ra, cùng với đó là máu tươi phun lên như màn sương đỏ ấm nóng.

Trái tim cô đập bang bang, hai bên thái dương như muốn nổ tung ra do chất kích thích được trái tim bơm liên tục lên khắp toàn thân. Tiếng la hét, tiếng rên rỉ, sắc đỏ, mùi máu tươi, vị tanh tưởi nơi đầu lưỡi, tất cả hòa quyện lại thành một cảnh tượng Địa Ngục.

Mỗi giác quan của Vera đều đang hoạt động hết công suất, và do đó cô có thể cảm nhận một cách chân thực nhất, cái gì gọi là tàn sát!

Vậy ra đây là gánh nặng mà Gatrix vẫn luôn phải gánh thay cho cô sao?

Vera nghiến răng, ném xác của kẻ cướp sang một bên. Cô có quá nhiều cơ hội để sử dụng những thanh đao này và tấn công kẻ địch, song Vera không dùng. Thậm chí cô còn bỏ lại cây gậy phép cho Gatrix bảo quan cơ mà! Vera muốn dùng tâm thế chân thật nhất có thể, để khắc thật sâu sự giết chóc này vào tâm hồn cô.

Thế cho nên, cô không dùng gậy nham thạch, dù rằng nếu có nó, có lẽ trận chiến đã kết thúc từ lâu rồi, bất kể bằng phép thuật hay sức mạnh!

Vera lựa chọn cách khó khăn nhất, đó là dùng nắm đấm, đánh cho đối phương đến chết thì thôi! Đó là một quá trình rất dài dòng, bởi uy lực của nắm đấm là có hạn, trong khi sức sống của một đấu sĩ lại rất lớn. Vera sẽ không thể có được sự xa xỉ của những nàng tiểu thư, chỉ việc ngồi sau ra lệnh cho cấp dưới nhuốm bẩn tay.

Cô lại càng không có được sự nhẹ nhõm của một pháp sư, khi họ chỉ cần niệm thần chú, và kẻ địch trước mặt sẽ bốc hơi giống như thể chưa từng tồn tại!

Không! Thay vào đó, Vera sẽ phải lắng nghe từng lời van xin của những kẻ thất bại, và với một trái tim sắt đá, cô sẽ lẳng lặng bỏ qua hết những lời ấy, cứ thế đấm xuống! Vera sẽ hiểu một cách trực quan nhất, khi vũ khí va đập vào xương, vào thịt, khi máu bắn lên khắp người cô, cùng với đó là những bộ phận khác của lũ cướp.

- Tha cho tôi...

Vera không để cho hắn nói dứt câu. Nắm đấm của cô nện thẳng vào quai hàm gã, đánh vỡ kết cấu xương, tạo nên một âm thanh vỡ vụn ở cằm, răng và đoạn nối hàm trên với hàm dưới. Cơn đau quá mức khiến cho hai tròng mắt của tên cướp trợn ngược lên, trắng dã. Miệng gã sùi bọt, một thứ bọt màu đỏ.

Vera kết liễu hắn bằng một cú đấm thẳng vào cổ họng. Xương cổ hắn vỡ vụn khi va chạm với chiếc tay gấu, xé toạc cả vùng da cổ. Hai lưỡi đao vung tới, nhưng đều bị Vera chặn lại.

- Xuống ngựa!

Một kẻ nào đó quát lên. Ít nhất chúng cũng đủ thông minh, sau khi đã mất tới bốn người. Những kẻ này không phải kị binh được đào tạo bài bản chuyên nghiệp. Chúng không biết cách tác chiến trên lưng ngựa, thế nên động tác của chúng mới kệch cỡm và sơ hở làm sao!

Bốn kẻ lục tục nhảy khỏi ngựa, trong khi bốn kẻ khác vẫn ngồi yên canh chừng. Chúng có nhiệm vụ trông coi hai kẻ lữ hành còn lại đang ngồi xem kịch vui kia.

- Chó chết thật! Đại ca ơi, tại sao con nhỏ này không dùng bất cứ đấu khí nào mà nó vẫn giết chúng ta như chó lợn thế này? Có lẽ nào...

- Câm mồm!

Tên thủ lĩnh quát lớn, trừng mắt đe dọa. Hắn không phải kẻ ngu, khi thấy được bất kể là về tốc độ, sức mạnh hay khả năng phản ứng của Vera đều hơn hẳn bọn chúng - những kẻ đã vận đấu khí lên. Bọn chúng toàn là những đấu sĩ cấp thấp, hay nói cách khác, kẻ đứng trước mặt toán cướp rất có thể là một đấu sĩ cấp trung!

- Chúng mày đang nghĩ, tao có phải là một đấu sĩ cấp trung đúng không? Yên tâm, tao không phải! Trên thực tế, cơ thể tao không có bất cứ một tia đấu khí nào hết luôn!

Vera đưa tay vuốt máu ra khỏi mặt. Gương mặt cô lúc này lấm len trong màu đỏ và đen, chỉ còn cặp mắt vẫn sáng ngời ánh tím!

- Vẫn còn bảy đứa nữa à, lên một thể đi đỡ tốn thời gian!

Tên thủ lĩnh liếc mắt láo liên. Hắn không tin lời Vera nói, thế nhưng việc bọn chúng đang áp đảo về số lượng là sự thật. Thế nên hắn quát ba đứa đàn em cưỡi ngựa!

- Chúng mày! Bắt hai đứa kia về đây cho tao!

- Dạ!

Ba kẻ hô lớn, quất roi cho ngựa chạy về phía Cyrax và Gatrix.

- Tính sao đây Vera?

- Tặng hai người!

Gatrix nhún vai, quay sang nhìn Cyrax. Gã ta thở dài một hơi.

- Được rồi, dù sao thì tôi cũng đang muốn thử chiêu này!

Cyrax xoay nghiêng người, vung một cú đá gót vào đầu con ngựa, cùng với đó là lưỡi đao đang bổ xuống của một trong ba tên cướp. Gã tính toán thời gian chính xác một cách rợn người, khi gót chân to bè của Cyrax chạm vào mặt đao, cũng là lúc mà lưỡi đao đã bổ xuống ngang với đầu con ngựa.

Đầu của con vật tội nghiệp vỡ tan, cùng với đó là lưỡi đao của tên cướp. Hắn ta hô lên đau đớn, buông cán đao rời khỏi tay.

- Thất bại rồi, thật đáng tiếc!

Cyrax, với cẳng chân vẫn đang dừng lại giữa không trung, co lại sút một phát vào ngực tên cướp, kết thúc tính mạng của hắn.Thực tế, theo như Cyrax kì vọng, thì cú đá kia của gã mang theo lực rung của cả cơ thể, sẽ phải chấn cho cả thanh đao lẫn con ngựa vỡ nát ra, chứ không phải dựa vào sức trâu tạo thành. Thế nên Cyrax mới than lên một câu đáng tiếc!

Con đường mà gã cần phải đi vẫn còn dài lắm!