Chương 164: Phân tích nhiệm vụ

Bạo Chúa (Viết Lại)

Chương 164: Phân tích nhiệm vụ

Sau khi tìm được Vera - lúc này đã mua sắm đầy đủ những thứ Gatrix liệt kê, cả bọn bèn tìm chỗ đậu xe rồi chui vào trong phòng họp bàn bạc. Gatrix nhìn một lượt những đồ vật Vera lấy ra từ bên trong chiếc nhẫn không gian.

- Em nói là em mua hết chỗ này mà chỉ tốn tám phần so với tiền anh dự toán sao?

- Đúng vậy! Em không nghĩ mua sắm lại là một chuyện thú vị đến thế! Chỉ cần nhõng nhẽo, kiên trì, bán "da thịt" một tí là kiểu gì các ông các bà đó cũng giảm giá nhiệt tình cho em!

Gatrix bật cười.

- Có vẻ như ai đó vừa phát hiện ra năng khiếu mới rồi thì phải?

- Lần sau nếu có mấy vụ buôn bán như này, cứ để em lo tất! Anh chỉ việc liệt kê những thứ cần phải mua thôi.

Vera vỗ ngực đầy tự tin. Gatrix cúi xuống, cầm lên một chiếc gối có hình như chữ C.

- Anh không nhớ mình có liệt kê món này?

- Cái này... à thì...

Vera hơi bối rối.

- Nó là gối đeo trên cổ.

- Anh biết công dụng của nó. Mà vùng này đã chế tạo được những món giúp cải thiện cuộc sống rồi ư?

Gatrix đưa tay mân mê chiếc gối. Phần bông còn chưa đủ mềm, trong khi vải bọc bên ngoài không thấm được mồ hôi. Người nào mà dám đeo cái này chắc chắn sẽ bí bách vô cùng cho mà xem! Nhưng xét rộng hơn, thì đây là một tín hiệu rất thú vị, bởi nó chứng tỏ kinh tế trong vùng này phát triển rất khá.

Dù sao thì phải giàu có mới hưởng lạc được đúng không?

- Hiu hiu em biết lỗi rồi, lần sau em sẽ không mua sắm linh tinh nữa!

Vera cụp mắt xuống, hơi trề môi ra. Gatrix thấy thế liền đưa tay lên xoa đầu cô nàng.

- Ồ thôi nào, anh đâu có trách cứ gì em! Tiền chúng ta kiếm ra được là để tiêu, chứ cứ giữ cũng chả tích sự gì. Quan trọng mấy đứa thấy vui là được!

Nói xong, Gatrix lấy giấy bút đặt ra phía trên bàn.

- Vốn những việc suy nghĩ kiểu này anh sẽ lo tất, nhưng anh muốn hai em cũng tham gia bàn luận. Một phần vì ý kiến nhiều người bao giờ cũng phủ được rộng hơn. Một phần khác thì anh cũng muốn mọi người cùng nhau tiến bộ trong tư duy. Đầu tiên anh sẽ nói lại sơ qua về nhiệm vụ này.

Gatrix bắt đầu hí hoáy viết ra giấy. Cả Cyrax và Vera quay ra nhìn nhau, trong mắt không giấu được sự hồi hộp và lo lắng. Việc Gatrix mời bọn họ cùng nhau suy nghĩ, tức là hắn đã thừa nhận cả hai có tư cách để trò chuyện với mình.

- Đầu tiên, anh xin khẳng định, không thể nào có chuyện em dời một tòa thành trong đêm mà không có bất cứ tiếng động nào như thế! Chỉ có một vài trường hợp để điều này xảy ra, và nó đều liên quan tới cấp độ chủ thần, tức ít nhất là sinh vật tầng thứ tám trở lên. Cyrax, lần cuối cùng cậu nghe thấy thần tích là khi nào?

Cyrax đưa tay lên gãi gãi cái đầu đang lởm chởm một vài sợi tóc xanh. Lông trên người luôn cùng màu với nhau, thế nên nếu lông mày Cyrax màu xanh biển, thì tóc hắn cũng sẽ có màu xanh biển.

- Bỏ qua mấy lời đồn nhảm nhí, thì em được biết, giáo hội ghi nhận lần thần tích cuối cùng là vào hai trăm năm trước! Đó là sự kiện thần lửa Herion thiêu đốt nguyên một quốc gia vì dám chậm trễ trong việc dâng lễ vật.

- Rất điển hình! Cảm ơn cậu! Như vậy, nếu như suốt hai trăm năm rồi không có thần tích, vậy thì vì lí do gì mà tại lúc này, một chủ thần như Gildur lại phải mang một tòa thành xuống nơi hẻo lánh như thế? Malus đã là một quốc gia nhỏ, đầm Shazam lại càng là một chốn thiếu người.

- Có thể vì ông ta muốn vận động cho vui?

Cyrax đưa ra ý kiến.

- Có thể, nếu như Gildur mới đăng thần vị không lâu. Ông ta cần phải kiểm tra, và làm quen với thứ sức mạnh mới mẻ. Nhưng nếu như là một nghìn năm, thì anh nghĩ không cần phải làm như vậy. Các sinh vật cấp cao thường sẽ suy nghĩ theo một trình tự logic nhất định, đó là việc có lợi thì không làm, việc không có lợi cần hạn chế.

- Vậy thì hãy giả định hành động này của ông ta là có chủ đích đi! Dịch chuyển như thế có phải một công việc khó khăn không?

Đến lượt Vera tham gia thảo luận.

- Có! Tốn rất nhiều thần lực là đằng khác!

- Vậy thì ông ta dùng một cái giá rất lớn, để mang một tòa thành nào đó từ chỗ chẳng ai biết, tới một khu vực cũng hẻo lánh không kém. Ông ta muốn làm gì mới được chứ? Giấu của cải kho báu?

- Điều này càng không hợp lý, bởi đồ vật của người phàm trong mắt thần linh chẳng khác nào rác rưởi! Ngay một cái thìa ăn của thần linh, khi rơi xuống trần gian cũng đủ để gọi là thần khí đánh đâu thắng đó rồi!

Cyrax lắc đầu phản đối. Ở trên Avalon, các chủng tộc chia đồ vật thành bảy phẩm giai - chia như vậy rõ ràng dễ nhớ hơn hẳn phải không? Chúng lần lượt là cấp thường - tốt - cao cấp - sử thi - chí bảo - huyền thoại - thần khí.

Đồ vật thông thường và tốt có thể được rèn ra nếu như nguyên liệu và tay nghề của thợ rèn đủ tốt. Hội người mạo hiểm hoặc binh lính cấp thấp thường sở hữu những trang bị phẩm giai này. Giá rẻ và dễ tiếp cận.

Bắt đầu từ cấp cao và cấp sử thi trở đi thì để đồ vật - không giới hạn là vũ khí đâu nhé, đạt được phẩm giai này, không chỉ nguyên liệu, trình độ của thợ rèn, mà còn phải có cả những trận pháp phụ trợ nữa.

Hiện tại thì loài người không có đủ trình độ để rèn ra chúng, mà phải là người Lùn hoặc tộc Tiên mới đủ tri thức để tạo ra. Những trang bị này chỉ dành cho đại tướng quân, giáo chủ một vùng, nói chung là những nhân vật tai to mặt lớn.

Chí bảo là một trường hợp đặc biệt của sử thi. Trong số hàng triệu những vật phẩm sử thi được tạo ra, thì sẽ có xác suất một số món biến dị, vượt ra khỏi phạm vi của sử thi nhưng còn lâu mới tới được mức độ huyền thoại. Chúng được gọi là cấp độ chí bảo, thường xuất hiện trong tay anh hùng hay hiền giả nào đó tru diệt ác ma chẳng hạn.

Điểm thú vị của chí bảo là nó có tuổi thọ rất thấp, bởi nó sinh ra đời chỉ để gánh một trọng trách nào đó, hoàn thành xong là nó sẽ tan vỡ.

Vật phẩm huyền thoại là những thứ do tự thế giới đản sinh ra, hoặc do ý chí của vô số người chồng chất tạo thành. Nguồn gốc tự nhiên của vật phẩm cấp độ huyền thoại vẫn còn có rất nhiều tranh cãi, bởi người ta không thể lưu giữ bất cứ vật phẩm nào như thế.

Những anh hùng hay hiền giả mang theo thứ-giống-huyền-thoại thường biến mất một cách bí ẩn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hoặc không thì vũ khí của họ cũng mất tích.

Tuy nhiên định nghĩa thì phải khái quát, vậy nên các học giả cứ để nguyên nó như vậy!

Về phần do ý chí tạo thành, thì nó còn có những cái tên khác như là thánh khí, hay vật trấn quốc, trấn phái vân vân... Có thể kể tới Cây Cung Diệt Thế của đế quốc Rivenfall, hay Chén Thánh Chân Lý của giáo hội chẳng hạn.

Chúng là những đồ vật được cúng bái, được nhiều người truyền niềm tin vào, thế nên chúng mang theo uy lực phải gọi là vô cùng kinh khủng!

Những vật phẩm như vậy sẽ chỉ có tác dụng trong một khu vực nhất định, được gọi là "lãnh thổ bảo vệ" của nó. Khi bị mang ra khỏi lãnh thổ, chúng sẽ mất hết uy lực, trở thành một đồ vật cực-kì-bị-khó-phá-hủy nhưng cũng chỉ đến vậy!

Và cuối cùng, thần khí! Đúng như tên gọi, bất cứ cái gì do thần linh chạm qua, đều được gọi là thần khí, bởi chúng đã lây nhiễm khí tức của thần. Những món này có sức mạnh đủ để khuấy đảo trần gian, và thường do các sứ giả của thần nắm giữ.

Do "đặc điểm" của giáo hội, thế nên trong lịch sử, số lần đọ sức giữa thần khí và vật trấn quốc không hề ít. Có thể nói, với những quốc gia cấp trung, chỉ cần còn đứng trên lãnh thổ, còn được dân chúng tin tưởng, thì chúng đủ sức đánh ngang với thần khí rồi!

- Tiện thể, đôi giày của Sophia là cấp sử thi đó! Không hổ là đấu sĩ cấp cao!

Cả Gatrix lẫn Vera đều cúi đầu im lặng. Giờ thì Gatrix đang tiếc, rất rất tiếc! Giá mà lúc đó hắn hỏi xin thù lao là đôi giày của Sophia... Mà thôi nghĩ lại, lúc đó nếu hắn dám xin thật thì Gatrix khẳng định Sophia sẽ trở mặt ngay! Thế nên ngẫm đi nghĩ lại, một món nợ nhân tình của đấu sĩ cấp cao vẫn là đủ hời rồi!

- Vậy thì chúng ta loại bỏ Gildur muốn giấu bảo tàng luôn!

Gatrix gạch một đường trên tờ giấy ghi nhằng nhịt các ý kiến của cả ba bọn họ.

- Em không hiểu nữa, khi chúng ta giả định kiểu gì thì cũng chẳng thấy hợp lý!

Cyrax duỗi lưng than vãn.

- Đó là bởi chúng ta đang đi theo lối mòn, rằng chỉ có thần linh mới dời được thành. Chính xác hơn, là chúng ta đang tư duy rằng, đây là một hành động dời thành!

- Ý anh là sao?

Vera nhướn một bên mày.

- Anh đang nói, dời thành là khả thi nhưng điều kiện rất ngặt nghèo. Còn nếu như muốn giải thích cho việc một tòa thành bất chợt "hiện ra" chỉ trong một đêm thì lại có nhiều phương pháp hơn nhiều!

- Anh muốn nói... bẻ cong thị giác?

Cyrax lập tức nắm được vấn đề. Cái gọi là mắt nhìn, thực chất chỉ là ánh sáng phản chiếu từ sự vật, được mắt thu lại hình ảnh rồi truyền vào trong não mà thôi. Vậy nên chỉ cần bẻ cong được hướng đi của ánh sáng, chúng ta có thể dễ dàng tạo ra những ảnh ảo, tiêu biểu là ốc đảo trên sa mạc!

- Đó cũng là một cách! Ngoài ra, tòa thành đó còn có thể chìm trong lòng đất, và trồi lên trong một đêm chẳng hạn.

- Khi không phải do thần linh, thì lúc này là do người phàm rồi!

Vera búng tay đánh chóc.

- Đúng vậy, thế nên nhiệm vụ này theo anh thấy, là có thể làm được! Nếu như bảo anh dẫn hai em đi mò kho báu của thần linh, thì anh tuyệt đối không dám nhận! Nhưng chỉ là người phàm, chúng ta cẩn thận một chút, rút ra đúng lúc khi thấy nguy hiểm thì anh chắc là không sao đâu!

Gatrix tán đồng.

________________

Trong một số chương, các bạn sẽ thấy mình tiến triển nội dung rất chậm. Đây KHÔNG PHẢI là câu chữ!

Mình đang xây dựng thế giới này, và nếu như ném quá nhiều thứ cùng một lúc thì chó nó đọc. Thế nên thỉnh thoảng đâu đó, mình sẽ ném một số định nghĩa của thế giới vào. Vừa làm giãn tình tiết, vừa truyền tải được thế giới của mình.

Ví dụ như chương 164 này mình nhắc tới 7 cấp độ vật phẩm chẳng hạn