Anh Yêu Em mất rồi!

Chương 2:

Mặc dù mẹ Minh là người Việt nhưng do có ba là người Pháp và sống ở Pháp từ bốn tuổi nên Minh không thông thạo Tiếng Việt lắm nhưng cậu nói có thể hiểu được.Điều Minh phải làm bây giờ là tìm người tài xế của mình.
-A kia rồi-trong lòng Minh lóe lên vui mừng
Minh bước nhanh tới chỗ ông tài xế đang cầm cái bảng viết tên cậu bằng tiếng Pháp rồi hí hửng đi theo ông ra xe.
Chiếc xe dừng ở trước một căn nhà lớn nhưng không kém phần huyền bí.Minh khẽ rùng mình vì căn nhà này trông cũng không khác gì với các căn nhà của phù thủy cậu hay coi trên TV.
Căn nhà được sơn màu nâu,mọi thứ trong ngôi nhà nhìn hơi cũ,chiếc rèm cửa đã ngã màu,chiếc ghế gỗ đung đưa trên sàn kêu cọt kẹt.Điều đặc biệt là trong phòng khách không có một thiết bị nào gọi là hiện đại,không có Ipad,không có máy tính,chẳng có radio,cũng không có đầu máy.Í!có TV.Chiếc TV được đặt trên 1 cái tủ màu nâu còn mới,có lẽ vậy vì nó còn thoang thoảng màu nước sơn.
-Ông tôi đâu?-Minh hỏi một cô người làm đang lúi cúi lau cửa sổ
-Ông Cẩu đã ra ngoài từ sớm rồi ạ-Cô người làm cuối đầu
-Haizzzz-Minh thở dài chán nản
Bây giờ cậu chẳng biết làm gì ngoài dán mắt vào cái máy tính bảng,Minh bất giác gõ tìm kiếm"các món ăn phải ăn khi tới Việt Nam".Trên google ra nhất nhiều thứ,nào là:Phở,bún bò,bánh xèo,bánh cuốn,...
Minh tắt điện thoại và nhét vào tui áo khoác,ra ngoài sân lấy chiếc moto và rồ ga chạy đi.
Do lần đầu dến Việt Nam nên Minh không biết đường nên cứ chạy lung tung có gì thì hỏi người đi đường